Sáng sớm thứ 7, Ngả Tùng gọi điện thoại tới xác nhận lại tôi có tham gia buổi liên hoan của Sở nghiên cứu không. 
Dù sao cũng phải move on thôi. Mặc dùNgả Tùng là người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng dùng anh ta để luyệntập một chút cũng không sao. 
Tôi vô cùng sảng khoái, vô cùng phối hợp trong điện thoại : “Đi chứ! Không thành vấn đề! Anh có yêu cầu gì vớitạo hình của tôi không? Anh thích kiểu thục nữ, ngây thơ, giỏi giang,hay là kiểu cô em ăn chơi?” 
“…làm được nhiều kiểu dữ vậy à?” 
“Đương nhiên rồi. Tôi phối hợp với anh mà!” 
“Vậy — kiểu thục nữ đi. Đối phó với mấy người trung niên, tạm thời truyền thống một chút.” 
“Muốn phong cách nào? Tiểu thư khuê các hay là cô gái nhỏ? Hiện đại hay là cổ điển?” 
“Tiểu thư khuê các, cổ điển.” 
Quyết định rất mau, vô cùng có cá tính. 
“Mấy giờ?” 
“7 giờ tối, được không?” 
“Nhất định sẽ tới đúng giờ.” 
“Cô lại đây bằng cách nào? Tôi có thể trả tiền taxi.” 
“Tôi tự lái xe.” 
“Cô có xe à?” 
“Đúng vậy.” 
Dựa trên kinh nghiệm cũ, tôi không dùngmột thứ quần áo, túi xách, giầy, đồng hồ nào mà Lịch Xuyên mua cho tôicả. Để tránh việc oanh động không cần thiết với mấy cô nàng thời thượng. Tôi mặc một chiếc áo lông màu nhẹ nhàng, váy chữ A nghiêm trang, cộttóc đuôi ngựa, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc màu máu gà. 
Ngả Tùng đứng đợi tôi trước cửa Sởnghiên cứu, thấy tôi mang một đôi giày cao gót 8 phân, lắc qua lắc lạiđi về phía anh ta, vẻ mặt đầy sợ hãi. 
Anh ta đánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595330/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.