“Không còn cách nào khác, kể từ khiAlex bị bệnh, cả nhà bọn họ đều rất cẩn thận. Thật ra tự bản thân Alexrất độc lập, chỉ cần về nhà thì khác liền. Có bà nội ông nội dặn dò, một đám người xoay quanh cậu ấy, sợ có sơ xuất. Alex đương nhiên rảnh rỗisẽ chạy về Trung Quốc ngay…ở Bắc Kinh cậu ấy tự do mà.” 
Không chỉ là tự do, mà là thay đổi 180độ. Lúc ở Bắc Kinh, lúc nào cũng là Lịch Xuyên chăm sóc tôi, lúc ở bênanh đều là anh dậy trước làm đồ ăn sáng. Tôi làm việc nhà từ khi còn rất nhỏ, vì khả năng sống độc lập của bố tôi rất kém, chén có thể vài ngàykhông rửa, chăn chưa bao giờ gấp, trong nhà lúc nào cũng lộn xộn như ổchó vậy. Thím tôi nói, nhà bố tôi ở Thượng Hải có bảo mẫu, ngoại trừ đọc sách và dạy học ra, ông không biết làm gì cả, ngay cả mượn búa cũngphải do mẹ tôi đi gõ cửa. Vì vậy mà tôi buồn bực nghĩ tới tương lai gảcho người ta, cũng trốn không được số làm bà nấu cơm. Không thể tưởngtượng được còn có ngày được người khác chăm sóc, nhất thời hạnh phúc tới mức hồ đồ. Nói những điều này cho Lịch Xuyên, Lịch Xuyên còn đau lòngnửa ngày, nói tôi chịu khổ từ nhỏ, tới mức Thượng Đế cũng thấy đau lòng, cho nên phái anh tới chăm sóc tôi. Anh nhất định sẽ chăm sóc tôi thậttốt cả đời. Lúc ấy tôi cũng không để ý. Kể từ khi mẹ tôi qua đời, tôiliền lén lút tin một chân lý, cho dù là người thân nhất với bạn, cuốicùng cũng sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595328/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.