Hiện tượng hai mắt tôi sưng thành haiquả hạnh đào vẫn kéo dài suốt một tuần. Mặc kệ mọi người có tin haykhông, lời giải thích từ phía tôi vẫn là mắt tôi bị một con côn trùngđộc nào đó cắn. Tôi không đi nhà ăn ăn cơm nữa, tránh việc biến mìnhthành trò cười cho người khác. Nếu không thể không ra cửa, tôi liền đeokính râm, dùng khăn quàng cổ trùm đầu, bao cả người kín mít. Nếu khôngthể không nói chuyện, tôi cố để có vẻ vô cùng cheerful : “Hi! Tiểu Đinh, cháu mới ra ăn một chén canh cá miếng, ở tiệm cách vách đó. Lần sau chú muốn đi cùng không?” – đương nhiên Tiểu Đinh sẽ không đi. Đàn ông cógia đình rồi, cơm ba bữa miễn phí trong khách sạn cao cấp không ăn,chính mình lại tự bỏ tiền ăn riêng làm gì? No way. Trên hành lang tôigặp phải Tô Đàn, tôi gọi anh ta, cố tình tỏ ra thân thiết : “Tô tiênsinh, có muốn đi mua sắm không? Mua vài món đặc sản khô về làm quà chophu nhân? Tôi quen đường, tôi sẽ đi với anh!” anh ta liếc chiếc nhẫn kết hôn của mình một cái, xua tay : “Cảm ơn quan tâm, bận quá không đi.”
Nếu tôi gặp được Lịch Xuyên trên hành lang, tôi sẽ hất đầu bỏ đi. Không gặp anh, ít nổi giận hơn, sống lâu hơn vài năm.
Trong 1 tuần này, nhân viên của CGP rốtcuộc cũng hoàn thành tất cả các giấy tờ trước hạn chót. Mô hình của René cũng làm xong. Vốn dĩ anh ta còn trông chờ tôi có thể dẫn anh ta đi núi Nhạn Đãng chơi, thấy khuôn mặt âm trầm của Lịch Xuyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595321/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.