Nói xong câu này, tôi chớp mắt một cái, nghênh ngang bỏ đi. 
Tôi vào phòng cởi sạch đồ. Lấy từng cáimột đưa lên mũi ngửi, xem xem có mùi nicotin không. Sau đó, tắm rửa sạch sẽ cả người, chà xà phòng hết lần này tới lần khác. Tắm xong, tôi thaymột chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa, áo mới, chưa mặc lần nào. Bỏ đồ dơvào túi plastic, mang ra hiệu giặt ủi giặt. 
Hiệu giặt ủi cách khách sạn không xa. Tôi nói chuyện với bà chủ, hỏi xem người hút thuốc có để lại mùi trên quần áo không. 
“Đương nhiên có chứ,” bà ta nói “Nếucháu hút thuốc, hoặc là người xung quanh hút thuốc, mỗi sợi vải trênngười cháu đều có mùi thuốc, giặt cách nào cũng không sạch. Bản thânmình thì không ngửi được gì, nhưng người mẫn cảm hửi một cái là biếtliền. Ở chỗ cô mua đồ xài rồi đều phải hỏi trước, đồ của người hútthuốc, không mua.” 
Tôi vừa nghe câu này, phiền lòng muốnchết : “Cô ơi, đồ này cháu không cần nữa, phiền cô đem tặng ai đi…thôitrả lại cháu, để cháu quăng thùng rác cũng được. 
Tôi đi tới khu mua sắm, mua đồ mới từtrong ra ngoài. Tâm trạng không tốt, đành phải dùng phương pháp mua sắm. Tôi đi dạo mấy khu, bao lớn bao nhỏ, xách đầy tay. Quay lại khách sạnđã là giờ ăn trưa. Tôi đi thẳng về phòng mình, ma xui quỷ khiến lại đitắm một cái nữa, tôi ngồi trong bồn tắm, quan sát ngón tay của mình.Đúng vậy…hơi ngả vàng, vì tẩm nicotin. Thời gian buồn bã nhất, tôi hútmột ngày một gói, nhịn ăn nhịn uống cũng phải hút. Nếu không phải vì mỗi tháng tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595319/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.