Côn Minh mặc dù được mệnh danh là thànhphố mùa xuân, nhưng thật ra mùa đông vẫn rất lạnh, không phải cái lạnhnhư cái lạnh ở phương Bắc, mà lạnh ẩm ướt. 
Tôi và Lịch Xuyên mặc đồ giống y hệtnhau : áo lông cao cổ màu xám, quần bò, giày du lịch, khoác thêm mộtchiếc áo màu xanh lam đậm. Lịch Xuyên nói, ăn mặc kiểu này, đi trênđường, vừa nhìn liền biết là một đôi yêu nhau. Thật ra, bỏ cây gậy chống không thể rời trong tay kia ra, Lịch Xuyên mặc quần áo gì cũng nhưngười mẫu quảng cáo nước hoa. Mà tôi, đi trên đường, tự nhìn vào gươngmèo khen mèo dài đuôi, tự xưng cũng có hai phần nhan sắc, so sánh vớiLịch Xuyên lại rất bình thường. Tôi còn không muốn đi cùng anh. 
Vì sợ dị ứng sẽ làm nhiễm trùng, dưới sự cầu xin khổ sở của tôi, Lịch Xuyên không mang chân giả. Anh vạch rahành trình một ngày của chúng tôi trên chiếc Blackberry của mình : buổisáng đi trấn cổ Quan Độ ăn bún, đi mua sắm, đi tới nhà dì xong đi Đạiquan lâu, công viên Hoa Sen, nếu còn sức thì đi Tây Sơn chơi một chút.Buổi tối đi Kim Mã Phường, đến quán bar Bướu Lạc Đà uống rượu, đi LDW ăn bún. Điều đặc sắc nhất của Lịch Xuyên là, mỗi ngày anh ngủ dậy, chuyệnđầu tiên anh làm sau khi rửa mặt là viết một cái “To do list”, lúc nàocũng kiểm tra các kế hoạch của mình : kế hoạch tuần, kế hoạch tháng, kếhoạch năm, kế hoạch 5 năm, anh tự nhận mình là một người rất biết sắpxếp thời gian. 
Lịch Xuyên còn có một đặc sắc khác làrất lười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595308/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.