Sau khi từ Nhật Bản về, trình độ thân mật của hai người tăng lên vùn vụt, dùng lời người khác mắng Tiểu Thành mà nói thì chính là có vợ quên mẹ.
Ngay cả bà Ninh cũng cảm thấy sự thay đổi này.
Tiểu Thành vào nhà đưa quà Tưởng Hiểu Lỗ mua cho cha mẹ già, đổ ào ào, lấy ra từng thứ một, đây là thuốc cao trị đau vai, đây là thuốc nhỏ mắt, có mấy món Tiểu Thành không nhớ, bèn lấy tay đẩy qua không kiên nhẫn:
- Tự mẹ xem đi, toàn bộ đều là mua cho mẹ và cha đấy.
Đoàn Thụy mỉm cười hài lòng:
- Hiểu Lỗ có lòng, ra ngoài một chuyến còn nhớ tới chúng ta.
Bà nhìn thư phòng thấy cửa phòng ông Ninh đóng chặt, bèn nhỏ giọng hỏi:
- Con có cho vợ con mua gì không?
Bà đang ngầm thăm dò xem Tưởng Hiểu Lỗ có phải người phá của hay không.
Ninh Tiểu Thành bắt chéo chân, gãi gãi giữa trán:
- Có mua. Hai va ly đều là đồ ăn vặt.
Đoàn Thụy bật cười:
- Đúng là đứa trẻ...
Ninh Tiểu Thành tận dụng cơ hội:
- Biết người ta là đứa trẻ thì sau này mẹ tốt với cô ấy một chút, đừng nghiêm mặt hoài, Hiểu Lỗ sợ mẹ lắm.
Đoàn Thụy tỉ mỉ dọn đồ đạc, nghiêm mặt, cũng khó nén vui vẻ:
- Nó là vợ con, mẹ có thể không tốt với nó sao? Mẹ nhìn ra rồi, con mới là con trai gả rồi như bát nước hắt đi ấy. Thế nào, hai đứa ra ngoài sống có quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-bach-duong/1962193/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.