Tết năm nay không có gì khác với mấy cái Tết trước kia, qua nhà này chơi, qua nhà nọ ngồi, thăm thân thích, tạo quan hệ với nhau, bữa cơm ngày nào cũng loạn, khiến người ta mệt không thể tả.
Trịnh Hân và Tưởng Hiểu Lỗ ngồi yoga chân đối chân trên giường, eo Tưởng Hiểu Lỗ rất cứng, không gập được, lập tức thẳng người dậy:
- Chị không được rồi___
- Nè!!! Chị đừng nhúc nhích.
Trịnh Hân cũng ngã phịch xuống, gò má mệt mỏi đỏ bừng.
- Ở tuổi này của chị phải rèn luyện nhiều vào, bảo vệ thanh xuân, bằng không qua 30 tuổi là nếp nhăn sẽ xuất hiện đó.
- Chị thanh xuân lắm, vĩnh viễn 18.
Tưởng Hiểu Lỗ ngã chổng vó ra giường, dùng ngón chân bấm bấm Trịnh Hân:
- Chị nghe mẹ nói đợt trước...
Trịnh Hân vội ra hiệu tạm ngừng, lườm:
- Dừng! Em biết chị muốn nói gì, đừng càm ràm được không?
- Chị nói em biết bảo vệ...
- Không cần chị bảo vệ, chị chưa có con bao giờ thì sao mà chị nói cho em biết? Chuyện này em kinh nghiệm phong phú hơn chị.
- Xí___sao em không giữ mồm giữ miệng gì hết vậy, đâu phải chuyện gì vẻ vang mà lớn tiếng thế.
Tưởng Hiểu Lỗ hạ giọng, lén lén lút lút nói:
- Sợ cha em không nghe à?
- Đúng, không phải chuyện gì vẻ vang nhưng cũng không phải chuyện gì nhục nhã, tư tưởng không hợp thì chia tay thôi, em chắc chắn không thể sinh ra đứa con vừa không được thừa nhận vừa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-bach-duong/1962162/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.