Ngô Tỉnh đi nơi khác công tác hơn một tháng, từ Tây An đem về ít đặc sản, hôm nay đưa tới cho Ninh Tiểu Thành:
- Túi này cho cha mẹ, túi này cho mày, mày đừng xách sai đó.
Tiểu Thành cầm viên đá nhỏ, ném vào nước kêu hai tiếng tõm tõm:
- Mày lấy túi của tao về đi, trong nhà không ai ăn.
- Mày không ăn thì Tưởng Hiểu Lỗ ăn, ai cũng có phần, ngay cả phần của Thường Giai tao cũng chuẩn bị nè, buổi tối cô ấy tăng ca, sau mười giờ tao đưa qua.
Ngô Tỉnh đeo kính râm, dựa vào xe Mitsubishi cũ của mình, tính toán.
Ninh Tiểu Thành hơi quay đầu lại, cười:
- Bụng dạ khó lường nhen mậy.
- Ai da___
Ngô Tỉnh xoa xoa tay, rất chờ mong:
- Chuyện này đúng là phải cám ơn mày, nếu không nhờ Tưởng Hiểu Lỗ ầm ĩ như vậy ở quán bar thì tao không có cơ hội này. Người với người mà, mày phải thừa nhận, đều là duyên phận, ba phần duyên phận bảy phần nỗ lực, gặp được chỉ là một phần, còn lại làm thế nào thì phải tự xem chính mình.
Tiểu Thành giật giật khóe môi:
- Mày đúng là giỏi nổ. Lần đầu tiên tao nghe mặt dày mày dạn lại có thể nói đường đường chính chính như vậy.
Ngô Tỉnh đẩy kính râm xuống dưới, lộ ra đôi mắt:
- Haiz, giận thật rồi, cãi đến mức này à?
Anh cũng mới nghe nói, trong lòng rất giật mình, với tính cách của Ninh Tiểu Thành, lẽ ra có thế nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-bach-duong/1962129/chuong-49-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.