Gió đêm chợt lạnh.
Tóc Kiều Hinh nhỏ nước, trên người quấn một chiếc áo khoác không tương thích với vóc dáng, cô cúi đầu, rõ ràng hơi run rẩy.
Ninh Tiểu Thành đứng đối diện cô, dựa vào bồn hoa phía sau cao bằng nửa người, hồi lâu anh mới cất giọng trầm thấp hỏi:
- Về hồi nào?
Kiều Hinh cắn môi:
- Năm ngoái.
Tiểu Thành gật đầu, hỏi bình thường:
- Nghĩ sao mà làm cái này?
Nghĩ sao mà làm cái này.
Khi đó anh cũng hỏi như vậy.
Cô trả lời thế nào? Năm đó Kiều Hinh là một sinh viên vừa lên đại học, nghèo khó, không tự tin, cúi đầu. Y hệt bây giờ.
Hoặc là nói, khi nhìn anh cô sẽ cúi đầu.
- Chồng em được điều đến Bắc Kinh làm việc, chia nhà phúc lợi, tiền tháng quá nhiều, buổi tối tan ca em đến đây làm, có thể giúp chút đỉnh.
- Bây giờ làm gì?
- Giáo viên mỹ thuật cho một trường tiểu học dân lập.
Tiểu Thành hỏi:
- Tính thế nào?
Kiều Hinh khựng lại, quẫn bách:
- Một tháng…
- Anh nói nơi này.
Tiểu Thành ngắt lời cô:
- Biểu diễn ở nơi này, tính thế nào?
- Một tiếng 800, làm ngắn hạn, 20 ngày.
- Em tới được bao lâu rồi?
Kiều Hinh ngập ngừng:
- Hôm nay là ngày cuối cùng.
Tiểu Thành cười nhạt, không biết nên nói gì cho phải, nói là duyên phận, cô đi nhiều năm như vậy, anh đã quên lâu rồi. Nói là vô duyên, hôm nay anh lại tình cờ gặp cô.
- Năm đó… sao đi vậy?
Hỏi xong câu này, Ninh Tiểu Thành cảm thấy mình có chút lắm lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-bach-duong/130889/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.