Là Ninh Tiểu Thành.
Tưởng Hiểu Lỗ chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ chui vào, cô đứng ở đó cười không được khóc không xong:
- Anh Tiểu Thành.
Ninh Tiểu Thành nhẹ nhàng nhìn cô, không hề nhắc tới chuyện xe:
- Đi làm không kịp à?
- Dậy muộn quên trang điểm, lúc soi gương không chú ý.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng ngoài xe, lúng túng gãi gãi đầu, thăm dò:
- Ơ… anh Tiểu Thành, em đền tiền anh nhé?
Tuy hai người không thân nhưng nói thế nào cũng là hàng xóm láng giềng cách một con phố đã nhiều năm, sao có thể để cô đền tiền.
Ninh Tiểu Thành rất rộng lượng, thật sự không để bụng:
- Kệ, em đi làm đi.
Tưởng Hiểu Lỗ càng xấu hổ nhưng thực không có thời gian, cô chắp tay trước ngực làm động tác nịnh nọt, liên tục cám ơn:
- Hôm nay em họp, đại ân ngày sau sẽ báo.
Tiểu Thành cười với cô, đẩy kính xe lên, rời đi.
Buổi sáng hết chuyện này tới chuyện khác, trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ làm sao cũng không bình tĩnh được, lúc lái xe lơ đãng nhìn mình trong gương, mặt vẫn còn đỏ.
Không biết tại sao, hình như mỗi lần Tưởng Hiểu Lỗ tình cờ gặp Ninh Tiểu Thành đều không phải là thời cơ tốt, hoặc cô làm chuyện gì đó rất ngốc hoặc rất mất mặt.
Còn nhớ hồi Tưởng Hiểu Lỗ nghỉ hè năm lớp năm, mẹ dẫn cô và em gái cùng ra công viên trước cửa nhà hóng mát.
Em gái cô là hạt đậu quý giá, ra ngoài nhất định phải dùng xe đẩy, dùng tay bế, mùa hè nóng nực oi bức, Đỗ Huệ Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-bach-duong/130886/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.