Ngày Đường Văn Minh xuất viện, Tống Kiến Quốc mang theo bao lớn bao nhỏ tới đón, Đường Văn Minh kỳ quái hỏi y: “Dù sao cũng xuất viện rồi, cậu còn mang đồ đến làm gì?”
Tống Kiến Quốc cười ngượng ngùng hất hất cằm về phía Phương Dịch, nói: “Còn không phải mua cho Phương Dịch sao, cơm chiều hôm nay hoàn toàn dựa vào ảnh.”
Đường Văn Minh mở một túi ra xem, bên trong toàn là thịt thà rau dưa, hắn tức giận trừng Tống Kiến Quốc, Tống Kiến Quốc lại quay sang cười lấy lòng Phương Dịch, Phương Dịch mỉm cười đáp trả, hàm ý không rõ.
Đường Văn Minh rất khí phách phất phất tay với Phương Dịch, nói: “Anh, về đi.”
Tay còn lại chỉ vào Tống Kiến Quốc, hạ lệnh: “Nếu cậu mua đồ ăn, vậy cơm chiều hôm nay cậu làm đi.”
Tống Kiến Quốc mặt dài như trái mướp, ai oán nhìn Phương Dịch, nói: “Tớ chỉ biết úp mì…”
“A ! Vậy cậu gọi đồ ăn nhanh về cũng được !” Đường Văn Minh nói với Phương Dịch: “Đừng để ý đến cậu ta, anh về nhà đi.”
Phương Dịch niết niết bờ vai hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: “Vừa hay tủ lạnh nhà tôi trống rỗng, nếu không ngại thì để tôi đến nhà em cọ cơm đi?”
Đường Văn Minh chưa kịp cự tuyệt, Tống Kiến Quốc lập tức đẩy hắn ra, chạy đến trước mặt Phương Dịch gật đầu như giã tỏi: “Không ngại không ngại ! Đến đến đến, để tiểu nhân dẫn đường cho ngài, đi bên này.”
Nói xong Tống Kiến Quốc nhét đồ ăn vào tay Đường Văn Minh, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cong-thanh-thu/2393977/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.