“Gã kia vẫn chưa đi?”
“Dời ơi, không cần để ý đến tên kia, dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra.”
“Tại sao?”
“Bị tôi chê kỹ thuật tiền hí kém, y khóc lóc bỏ chạy rồi.”
“Giày của em đâu?”
“Chắc tên kia có bệnh, chuồn mất chưa tính, trước khi đi còn cướp giày của tôi, chẳng biết y có sở thích cổ quái gì không nữa; anh cũng biết mà, thời buổi bây giờ bệnh thần kinh nhiều như thế, ngay cả “ước pháo” cũng không an toàn.”
“Thật không?”
Đường Văn Minh dăm ba phát đã lột đồ sạch sành sanh, hết sức chuyên chú chuyển qua cởi quần áo Phương Dịch. Mới cởi được nửa người trên, hiện tại hắn đang phân cao thấp với nửa người dưới, lúc dục hỏa đốt người nào quản được nhiều như vậy, thuận miệng đáp: “Đương nhiên thật ! Anh phải tin tưởng tôi.”
Phương Dịch sờ sờ tóc hắn, những gì hắn nói một câu cũng không đáng tin, nhưng anh không vạch trần. Thấy hắn rốt cuộc đã cởi được thắt lưng kéo quần dài xuống, thô lỗ tụt quần lót mình, Phương Dịch có một loại cảm giác như mình mới là người bị ‘chơi’.
Anh nâng cằm Đường Văn Minh lên, dụ dỗ: “Thế nào, em dùng tư thế này là muốn khẩu giao cho tôi sao?”
Đường Văn Minh cầm tính khí Phương Dịch đánh giá nửa ngày, ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt chăm chú, nói: “Của anh to thế này, tôi mà ngậm chắc nứt miệng mất, cùng lắm là liếm liếm một chút thôi.”
Trái tim Phương Dịch chấn động mạnh, trong đầu như có pháo hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cong-thanh-thu/2393970/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.