“Là cậu !”
Đường Văn Minh trừng Khả Nhạc, chỉ hận không thể lột da rút gân đối phương, đau đớn tê tâm liệt phế lúc trước bất chợt nhói lên trong đầu, khiến hắn không nhịn được kẹp chặt chân.
Lực chú ý của Khả Nhạc đều dừng trên người Phương Dịch, hoàn toàn không hề chú ý tới Đường Văn Minh. Bấy giờ nghe âm thanh hắn rống giận mới quay đầu nhìn sang, thấy Đường Văn Minh cậu đầu tiên là sửng sốt tựa hồ nhớ ra cái gì, không bao lâu sau mặt cậu chuyển sang trắng bệch; “A” một tiếng, thế nhưng lại xông qua ôm lấy cánh tay Phương Dịch trốn phía sau anh chỉ lộ ra mỗi cái đầu, giống con thỏ con bị dọa sợ, thấp thỏm nhìn Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh tức giận muốn chết ! Oắt con đáng giận này không những làm hắn gãy ‘qua qua’, cư nhiên còn dám nhúng chàm người đàn ông của hắn !
Phương Dịch căn bản không nhớ rõ Khả Nhạc là ai, vừa rồi vốn định từ chối đối phương, lại không ngờ Đường Văn Minh cư nhiên quen biết. Nghĩ đến khẩu vị của Đường Văn Minh ngày trước, anh nhất thời đề cao cảnh giác, có lẽ thanh niên tên Khả Nhạc này từng léng phéng với Đường Văn Minh ! Nghĩ đến đây, Phương Dịch quyết định án binh bất động xem tình hình phát triển.
Đường Văn Minh bước nhanh tới, giống mèo vồ chuột đem Khả Nhạc từ sau lưng Phương Dịch lôi ra. Khả Nhạc bị khí thế bừng bừng của hắn làm cho sợ hãi, nắm chặt cánh tay Phương Dịch không buông. Đường Văn Minh kéo mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cong-thanh-thu/2393931/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.