Trong lúc lơ đãng, chẳng mấy mà đã đến tết âm lịch, Phương Dịch không về thành phố A ăn tết, nguyên nhân Đường Văn Minh cũng biết, bởi vậy không khỏi cảm thán hai vị phụ huynh nhà mình tính tình cởi mở một phen. Đương nhiên hắn cũng không quên an ủi Phương Dịch, nói mình sẽ ăn tết cùng anh, Phương Dịch cao hứng ôm hắn cắn một trận.
Mọi năm Đường Văn Minh đều sang Canada ăn tết cùng cha mẹ; năm nay vì Phương Dịch, hắn quyết định ở lại nước. Hắn lòng đầy tội lỗi gọi điện cho cha mẹ nói tết năm nay mình không thể sang, hi vọng hai người có thể thông cảm cho hắn. Không ngờ mẹ Đường nghe lời này lại cao hứng cười rộ lên, nói ‘tốt quá’, dịp tết năm nay bà với ba Đường vốn định qua Thổ Nhĩ Kỳ chơi, Đường Văn Minh mà đến bọn họ sẽ không thể đi, bởi vì Đường Văn Minh là kẻ tứ chi không cần ngũ cốc không phân, tuyệt đối cần bọn họ chăm lo mới được.(Chứ chưa quen a Dịch thì ai lo cho ẻm??) Bây giờ Đường Văn Minh không đến, bọn họ có thể thực hiện kế hoạch rồi, để hắn ở lại nước mà ăn tết đi thôi.
Đường Văn Minh mặt không đổi sắc cúp điện thoại, Phương Dịch ở bên cạnh nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện vẻ mặt không đành lòng. Đường Văn Minh quay sang thấy anh như thế, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng hỏi ! Tôi biết anh muốn nói cái gì, tôi tuyệt đối là con ruột !”
Phương Dịch ôm hắn, sờ sờ đầu tỏ vẻ an ủi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cong-thanh-thu/2393925/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.