11.
Được rồi được rồi, biết đầu óc anh nhanh như mạng 5G rồi, không cần phải nhắc tôi như thế.
Cố Kham: "Gửi thời khóa biểu của em cho tôi."
Tôi: "Để làm gì?"
Cố Kham: "Để sắp xếp công tác cho em."
Được rồi, đồ gian thương độc ác, tôi gửi thời khóa biểu cho hắn xong thì cũng vừa về tới ký túc xá.
Tôi không thèm để ý Cố Kham có trả lời hay không, cứ thế ôm quần áo đi tắm rửa.
Buổi tối.
Nhìn gian phòng lớn đông đen những người là người, tôi biết ngay không nên tin cái mỏ xạo ke của con bạn.
Thế này mà gọi là không ai rảnh đi để ý tôi đấy á, rõ ràng bước chân vào đây thôi cũng cần rất nhiều lòng can đảm đấy nhé.
Tôi còn chưa kịp chuồn êm thì con bạn quý hóa của tôi không biết từ đâu xông ra, lôi tuột tôi vào trong, sau đó tùy ý tìm một góc ngồi xuồng, tôi còn chẳng nhận ra được người nào ngồi cạnh.
Nhưng vẫn rất thân thiện bắt chuyện với tôi, tôi cũng chỉ đành nở nụ cười gượng gạo giả trân gật đầu đáp lại.
"Hai ngày nay làm cóc tôi đâu có thấy bà hướng nội rụt rè như vậy đâu, sao giờ lại cứ như học sinh tiểu học vậy, tay ướt nhẹp mồ hôi rồi kìa.
Tôi quẹt mồ hôi lên đùi con bạn, trả thù một phen, kết quả là nó cũng chẳng thèm để ý tới, quay đầu tám với người khác mất tiêu rồi.
Còn tôi chỉ có thể ngồi trong góc ăn đồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-con-coc-thich-so-mong/2931592/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.