14.
Tôi đỏ mặt, cắn răng, muốn đẩy Cố Kham ra, nhưng cảm giác đau đớn nơi mắt cá chân quả thực rất khó chịu, không khác gì gãy xương cả.
"Vì tôi bị trật chân, cho nên đứng không vững, hội trưởng lúc nào cũng thích làm phiền người khác vậy sao?'
Nghe tôi giải thích, Cố Kham nhíu mày, sau đó một tay đỡ tôi, còn người thì cúi xuống kiểm tra chân tôi, miệng lại không dừng lại.
"Trật chân hả... Ồ, hình như đúng rồi, sắp sưng như móng heo luôn rồi này."
Tôi thật sự muốn đạp cho Cố Kham một phát, nếu như hắn không phải hội trưởng hội sinh viên, có khi chân của tôi vẫn còn ngon lành ấy chứ.
Cố Kham kiểm tra xong bèn đứng thẳng lên, tôi không muốn nói thêm lời nào với hắn nữa, muốn thuận thế ngồi xuống bậc thềm, lại bị Cố Kham kéo tay không ngồi xuống được.
"Em định làm gì nữa?"
"Ngồi xuống chứ gì nữa! Chân tôi đang đau muốn chết đây."
Cố Kham lấy điện thoại ra không biết xem gì, sau khi bấm bấm mấy cái, lại cất điện thoại, sau đó chỉ bậc thềm nói:
"Em ngồi đây là định chờ chân sưng thêm nữa à?"
Tôi ấp úng: "Xí tôi gọi bạn tới đón."
Cố Kham vừa nói vừa xoay người đưa lưng về phía tôi, sau đó ngồi xổm trước mặt tôi: "Chờ được bạn em tới chắc đưa em tới bệnh viện luôn là vừa."
Tôi nhìn tư thế của Cố Kham, cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều rồi, lại thấy hình như không phải nghĩ nhiều, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-con-coc-thich-so-mong/2931588/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.