17.
Tuy bôi thuốc rồi nhưng nhìn cổ chân sưng như cái bánh chưng, tôi vẫn phải lết lên phòng y tế kiểm tra một phát nữa cho chắc ăn.
Cuối cùng lại chẳng cho thuốc thang gì, chỉ dặn tôi về hạn chế vận động mạnh, đừng để động đến cái chân nhiều.
Lúc về ký túc xá, ngồi nhìn chân mình, lại không biết là phúc hay họa.
Nhưng chuyện đáng mừng là bây giờ chưa cần phải sang chỗ Cố Kham.
Muốn tôi ôm tấm thân tàn phế này đi làm việc ấy à? Chắc chắn là không được rồi.
Sau hôm ấy tôi chưa gặp lại Cố Kham lần nào, thậm chí không nghe thấy tin tức gì luôn. Tôi vốn không học cùng khoa với hắn, cũng không cùng lớp, cho nên khả năng gặp mặt cũng không cao.
Có điều, mỗi lần nhớ lại chuyện tối hôm ấy, tôi lại không hiểu vì sao Cố Kham lại có mặt ở đó.
Chỗ đó cách trường cũng khá xa.
Lời giải thích duy nhất tôi có thể nghĩ tới là, Cố Kham cũng tham gia buổi nhậu ấy, tốt xấu gì người ta cũng là hội trưởng hội sinh viên cơ mà.
Đợi đến lúc chân khỏi hắn, vẫn không thấy Cố Kham lôi đầu tôi đi làm cu-li cho hội sinh viên, cho nên tôi hồn nhiên cho rằng chuyện này đã qua rồi.
Đương nhiên, cái cho rằng ấy chỉ tồn tại trước khi Cố Kham xuất hiện trước mặt tôi.
Nhìn Cố Kham đứng chờ ngoài cửa, tôi nghĩ ngợi đắn đo xem giờ xoay gót đi lên thư viện thì có kịp không.
Ông bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-con-coc-thich-so-mong/2931579/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.