Tiểu thụ
Khi mà tôi vẫn còn trong cơn khủng hoảng vì bị bán rẻ cho “quân thù”, hình như Hoàng Phong có nói gì đó rồi kéo tôi lên ô tô. Tôi hoàn toàn không chấp nhận được sự thật cho tới khi Hoàng Phong gõ đầu, bảo: Đến nhà anh rồi, mau xuống xe.
Và cái não nhỏ bé đáng thương của tôi lại một lần nữa phải tiếp nhận sự thật: 9h30 tối, tôi sang nhà người ta, xin cưới con trai họ. Sao quanh tôi toàn những chuyện hoang đường.
Cho đến khi tâm trí tôi trở về Trái Đất, trước mặt đã là “nhị vị phụ huynh” của ông chồng hờ. Trên người họ đặc sệt hương vị nhà giàu, quý phái và trang nghiêm… chí ít là hơn ông bố bà mẹ chuộng vật chất nhà tôi. Chúng tôi ngồi đối diện họ, không khí ngưng trọng căng thẳng. Suốt ngần ấy năm sống trên đời, lần đầu tiên tôi run như thế.
_ Vậy đây là người con nói qua điện thoại. – Bố anh cất tiếng đầu tiên, nói với anh nhưng ánh mắt lại săm soi nhìn tôi.
_ Vâng, thưa bố.
Ông quay sang tôi, ánh mắt thâm sâu khó lường. Làm một người tiếp thị, tôi luôn giỏi đoán ánh mắt, ý muốn của khách hàng ( BVS: Đoán toàn sai ) nhưng ánh mắt của ông ấy lại khiến tôi chột dạ, tôi chẳng thể cảm nhận được gì qua đó. Tôi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn anh, anh chỉ cười khẽ… nụ cười … bất an.
~~~~
Ông Hoàng ho khẽ nhằm thu hút sự chú ý của cậu, thở dài, ông nói:
_ Tuấn phải không con. Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-chang-ban-bao-cao-su/2046152/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.