Trong khi mình đang u sầu rười rượi, chủ nhân cùng anh bác sĩ vừa lên chức onii-san đã cùng nhau về phòng khách.
Mẹ chủ nhân: “Bọn bây nhớ phải đối xử tốt với nhau. Năm đó bọn mẹ coi nhau như chị em ruột, thân thiết không nói hết được.”
Dì: “Đúng! Đúng! Làm anh phải chăm sóc em cẩn thận vào.”
Mẹ chủ nhân đột nhiên cười ‘hích hích’ (…… Cười thế nào mà……) : “Nhắc mới nhớ, nếu bọn bây là một nam một nữ thì……”
Con xin mẹ, đừng nói mấy câu như “năm đó cho bọn bây đính ước từ nhỏ”……
Thiệt mà mẹ, giờ không còn phổ biến nữa đâu……
Dì: “Mình cũng nhớ. Bọn con đã được đính ước từ nhỏ đấy.”
Chủ nhân: “…… =__= ||”
Mình: “…… =__= ||”
…… Ếu còn sức mà cựa quậy nữa……
Cơ mà, chẳng lẽ mình còn phải cảm thấy may mắn, mẹ chủ nhân không đề xuất mấy ý kiến như “nếu tụi nó đều là nam thì nuôi bọn nó thành một đôi gay, đều là nữ thì nuôi thành một cặp les, một nam một nữ thì cho tụi nó kết nghĩa”
Điều này chứng minh cái thế giới đầy máu chó này còn có đường cứu?
Nhưng chủ nhân đã bị mấy chậu máu chó dội cho ngu cả người rồi.
Anh bác sĩ hào sảng ôm vai chủ nhân: “Nếu đã đính ước từ nhỏ, bọn con càng nên thân mật với nhau mới đúng.”
Mình: Kế tiếp mẹ chủ nhân thể nào cũng giữ anh bác sĩ ở lại vài ngày……
Mẹ chủ nhân: “Vậy thì cháu ở lại nhà cô mấy ngày đi!?”
Giờ mình chỉ hộc được hai chữ: hờ hờ…
Mình vẫn nghĩ… ngượng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cai-to-rym/180061/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.