Tạm biệt vị sếp già đang bị câu trả lời giáng một đòn hóa đá rồi bị gió thổi vỡ thành từng mảnh nhỏ, chủ nhân mặt không đổi sắc đi làm việc!
Giỏi! Thế này mới là bản sắc nam nhi! Một đòn chết luôn!
CMN, ai bảo thích thả hàng. Giờ biết thế nào gọi là lực chiến đấu hơn vạn chưa?
Hình như sếp bị đả kích trầm trọng, cả buổi sáng chẳng thấy mặt đâu.
Sắp hết giờ làm việc thì chủ nhân có điện thoại.
“Alo?… Mẹ ạ?”
……
“Vâng, được! Mẹ đi cẩn thận! Con 12 giờ về nhà…… Dạ, con chào mẹ.”
Mẹ chủ nhân – Ý, hình như nói thế hơi có vấn đề – Sinh mẫu của chủ nhân từ quê lên thăm anh ấy.
Người già thường ít khi đi xa. Đây là lần đầu tiên bà đến xem chủ nhân thế nào. Tàu hỏa giữa trưa mới tới. Chủ nhân định đi đón thì bà bảo bạn bà cũng ở đây, bà ấy sẽ đến đón. Chủ nhân cũng sẽ không trễ giờ làm ca chiều.
Buổi trưa.
Mẹ chủ nhân: “Con à, chào dì đi!”
Chủ nhân: “Cháu chào dì!”
Dì: “Ngoan!”
Mẹ chủ nhân: “Con không biết chứ, hồi đó bọn mẹ là BALABALA… bao năm rồi vẫn BALABALA… Giờ thật là BALABALA…”
Chủ nhân lặng thinh ngồi nghe, vào tai trái rồi ra tai phải luôn…
Mẹ chủ nhân: “À, phải rồi! Con của dì, con gọi là anh, đi du học nước ngoài về giờ cũng đang làm ở đây. Bọn con đối xử tốt với nhau vào. Hôm nay cậu ấy cũng tới, đang ở trong toilet… Nhắc mới nhớ, sao nó đi lâu vậy mà vẫn chưa ra nhỉ?”
Dì: “Ừ. Sao lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cai-to-rym/180059/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.