Ánh đèn sân khấu ấm áp rực rỡ chiếu lên mái tóc bù xù của thiếu niên, như ánh sáng đuổi theo mà Thượng đế luôn ưu ái ban cho cậu.
Lâu như vậy không gặp, Lâm Nhứ vẫn nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không biết cậu lấy đâu ra chiếc đồng phục mùa thu mặc lên người, có phải là chiếc cậu từng cho cô mượn không?
Chiếc đồng phục ấy từng được cậu nhẹ nhàng khoác lên vai cô, mùi bột giặt lavender nồng nặc xộc vào mũi cô bao năm, đến giờ vẫn khiến cô choáng váng.
Nụ cười rạng rỡ của thiếu niên dưới ánh đèn vẫn như một thứ mê hoặc, khiến người ta như bị lóa mắt.
“Chào mọi người, tôi là Diệp Phong, tốt nghiệp trường Thực nghiệm năm 2012, hiện đang học năm ba thạc sĩ ở Đại học Phúc Đán. Hôm nay được cô Từ mời đến chia sẻ với các bạn lớp 1 về phương pháp học tập.”
Tiếng vỗ tay vang dội dưới khán đài, Lâm Nhứ lặng lẽ nhìn cậu, mắt cay xè, tầm nhìn dần mờ đi.
“Thật ra tôi...”
Thiếu niên gãi đầu, cười ngượng: “... Chẳng biết gì về phương pháp học tập cả.”
Các bạn dưới khán đài bật cười, cô cũng mỉm cười qua dòng lệ. Mười năm trôi qua, dường như cậu vẫn là thằng nhóc l* m*ng ngốc nghếch năm nào, không hề thay đổi.
“Thật ra hôm nay tôi về trường, chủ yếu là muốn gặp thầy cô, sau nghe nói lớp mình có buổi sinh hoạt nên định đến trò chuyện với mọi người, dù sao tôi cũng lớn hơn các bạn gần mười tuổi rồi. Phương pháp học thì tôi thật sự không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-buon-nho-mang-ten-yeu-tham/4701910/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.