Hai tuần tiếp theo trôi qua trong sự chán nản và bận rộn của Vân. Nỗi nhớ Huy vẫn luôn gào thét trong Vân, nhưng Vân không còn cách nào ngoài việc ép mình phải quên đi. Rồi tất cả sẽ ổn thôi, người ta yêu nhau sống chết mà vẫn còn phải chia xa nữa là.
Huy đã tốt với Vân như vậy, thế mà Vân lại làm Huy thất vọng quá nhiều. Vân nợ Huy nhiều lắm. Vân hoàn toàn không xứng có được Huy. Huy có tất cả, Vân tin Huy cũng sẽ sớm quên được Vân thôi.
Suốt hai tuần qua, Huy hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của Vân, như hai tuần đằng đẵng của mấy năm về trước. Chỉ khác là, giờ Vân không thể tìm đến Huy được nữa. Nỗi đau, nỗi nhớ trong Vân của hiện tại cũng dai dẳng, mệt nhoài hơn lúc trước rất rất nhiều lần. Mỗi đêm, nước mắt Vân vẫn chan hòa ướt gối, để rồi sáng ra Vân lại phải cố gắng tỏ ra vui vẻ để không ai phải lo lắng cho mình. Vân cũng đủ lớn để hiểu nỗi buồn của Vân sẽ làm bố mẹ không yên, Vân không thể ích kỷ mà tỏ ra đau đớn như hồi trẻ dại được.
Hàng ngày, Đăng đến đưa Vân đi ăn sáng rồi đưa đến quán ăn. Sau khi thoa thuốc cho Vân thì Đăng đi có việc, trưa đến Đăng về ăn cơm cùng Vân. Lúc nghỉ trưa, Vân nằm một mình trên giường, còn Đăng kê ghế nằm gần đó. Đăng không muốn làm Vân sợ, Đăng muốn dần chinh phục trái tim Vân. Có điều cửa phòng khóa chặt làm Vân ngượng chín mỗi khi từ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-bat-dau-tu-mot-nu-hong/3124563/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.