Vân khóc một lúc cũng thiếp đi. Đến giờ ăn trưa rồi, Vân cũng thấy hơi đoi đói, tại sáng Vân dậy muộn quên ăn vội đến quán mà. Bỗng cửa phòng mở ra, Đăng mang hai khay cơm bước vào.
Đăng cười tươi rói, vẫn nụ cười ngày xưa làm Vân xao xuyến. Bụng Vân cũng reo lên đúng lúc này làm Vân đỏ bừng cả mặt.
- Vân dậy ăn trưa đi, hôm nay đông khách nên tớ ra phục vụ cùng mọi người đây. Chốc tớ vào ăn sau.
Vân gật đầu. Nhìn bóng lưng dài rộng của Đăng vội bước đi mà lòng Vân chùng lại, Đăng chắc hẳn sẽ là một người chồng tốt, Đăng cũng yêu Vân. Nhưng, Vân sẽ phải từ chối Huy sao, Huy đã như một phần không thể thiếu trong cuộc đời Vân, có lẽ nào Vân phải rời bỏ phần quan trọng ấy? Chỉ nghĩ đến thôi là Vân đã thấy khó thở, tim Vân đã như buốt lạnh rồi? Tại sao mọi thứ lại xảy đến như vậy, tại sao? Vân lại nức nở không thôi.
Một lúc sau, Vân cũng thôi thổn thức. Tất cả là tại sự ngu ngốc dại dột của Vân. Lẽ ra Vân nghe lời Huy, Vân tập trung học hành rồi sau đó đi làm việc đúng chuyên môn cũng không muộn thì giờ đã khác. Vân cần phải chịu trách nhiệm cho sự ngu dốt của mình. Phải xa Huy là cái giá mà Vân phải trả. Còn Huy, chắc Huy cũng sẽ chỉ đau một thời gian, rồi Huy cũng sẽ quên Vân thôi. Không phải lúc trước Huy từng biến mất trước Vân đó sao, chắc chắn thời gian cũng sẽ làm Huy quên Vân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-bat-dau-tu-mot-nu-hong/3124555/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.