Huy đã gõ cửa phòng Vân mấy lần nhưng Vân nói trong nước mắt là không muốn gặp ai, đặc biệt là Huy. Mẹ Vân thương con bé nên vẫn mang cơm vào tận phòng cho nó ăn, kẻo nó lại ốm ra thì khổ. Thế nên là, trưa hôm ấy, Huy mang cơm vào cho Vân.
Vân đang nằm ủ ê trên giường, quay mặt vào tường, chẳng cần biết bên ngoài mọi người lo lắng cho mình thế nào, bởi giờ Vân chả còn thiết gì nữa. Nỗi đau trượt đại học có lẽ là nỗi đau lớn nhất mà Vân từng gặp trong đời cho đến thời điểm này.
Thấy có người vào phòng, Vân nghĩ là cô Hà mẹ Vân nên cũng không để ý, ai dè người đó cứ ngồi yên cạnh Vân hồi lâu, lâu lắm, làm Vân phải quay ra.
- Cậu khóc thế đủ chưa?
- Tớ… tớ… biết phải làm sao đây?
- Cậu khóc thế có giải quyết được gì không, cậu có biết bao nhiêu người đang lo cho cậu không?
- …
- Trượt đại học thì có gì là to tát đâu, ai chẳng có lúc quyết định sai lầm.
- Nhưng giờ tớ làm sao mà vào trường nào được nữa, nguyện vọng hai đều tăng vọt điểm, tớ chỉ có thể học dân lập thôi.
- Cậu không biết mình thích gì thì học trường nào cũng thế mà thôi.
- Tớ thích học cùng cậu mà.
- Đó không thể là niềm yêu thích công việc trong cậu được. Tớ nghĩ trượt thế là hay đấy.
- Sao cậu nói thế?
- Cậu nghĩ xem, giờ nếu cậu đỗ, rồi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-bat-dau-tu-mot-nu-hong/3124537/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.