Editor: Nguyệt
Sáng sớm, Quan Cẩm đến cục thì phát hiện bầu không khí trong phòng làm việc rất quái dị, mùi thuốc súng lan tràn.
“Vẫn chưa bắt được người?” Quan Cẩm nói như thể chuyện không liên quan đến mình.
Trịnh Phi nóng nẩy, bỏ tập ghi chép trong tay xuống. “Đụng vào họng súng, một lưới bắt hết.”
Quan Cẩm hơi ngạc nhiên: “Bắt được rồi? Thế sao nhìn mọi người khó chịu vậy?”
Trần Kiều Vũ nhịn một đêm, uể oải gục trên bàn lên án: “Đêm qua tên kia mang theo người chạy tán loạn trong ngõ nhỏ cứ như thằng ngu, bọn tôi tóm được cả lũ. Nào ngờ miệng hắn kín như bưng, thẩm vấn suốt cả đêm, cưỡng bức lợi dụ đủ kiểu, hắn lại chẳng nhả chữ nào. Nếu ở thời cách mạng, bọn chúng chắc thành Giang tỷ phiên bản nam rồi.”
“Giang tỷ là ai?” Quan Cẩm không ngại học hỏi kẻ dưới.
Bệnh nghề nghiệp của Cố Tương lại phát tác, anh kiên nhẫn giảng giải cho Quan Cẩm: “Giang tỷ là một liệt sĩ cách mạng, sau khi bị địch bắt, dù bị nghiêm hình bức cung vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Ôn Tĩnh Hàn vẫn trầm mặc tựa vào cửa phòng làm việc của mình, đột nhiên mở miệng: “Quan Cẩm, cậu mất trí nhớ mà cũng chọn lọc sao? Những tri thức phổ cập này hẳn là không quên mới đúng.”
Quan Cẩm hơi cứng người, khó mà phát hiện. Hắn chậm rãi ngước mắt lên, đối diện với Ôn Tĩnh Hàn: “Não người là một thứ rất phức tạp, ai biết được? Có thể trước giờ tôi chưa từng biết, hoặc có thể tôi thật sự đã quên.”
Ôn Tĩnh Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/97681/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.