Editor: Nguyệt
“Quan Cẩm.” Ôn Tĩnh Hàn gọi lại người vừa đến giờ tan tầm là vội vã ra về. “Tan ca đến bệnh viện thăm Đàm Khúc đi.”
“Sao lại là tôi?” Quan Cẩm nhíu mày.
Ôn Tĩnh Hàn ôn hòa nói: “Bởi vì người cứu cậu ta là cậu, ít nhiều cậu ta sẽ tín nhiệm cậu. Cậu ta là nhân chứng quan trọng của chúng ta, sớm một ngày mở miệng là sớm một ngày phá án.”
“Tôi tan ca rồi.” Quan Cẩm rất bất mãn với yêu cầu tăng ca này.
“Cảnh sát không có tan ca, sau này cậu sẽ biết.” Ôn Tĩnh Hàn để lại một câu ‘nguyền rủa’ cực ác, mình thì thản nhiên đi về nhà.
Quan Cẩm đứng lại chỗ hít sâu ba lượt mới nhịn được xúc động muốn đánh nhau, đi gọi xe đến bệnh viện, trên đường còn phá lệ mua một giỏ hoa quả. Không phải hắn đột nhiên có lòng tốt, mà là từ sau khi hắn biết còn có cụm từ ‘nhà nước chi trả’, hắn cho rằng tất cả phí dụng liên quan đến vụ án đều không cần mình tự bỏ tiền ra, cho nên hắn mua hoa quả rồi gọi xe taxi rất là sung sướng. Lúc trước tiêu tiền như nước, giờ phải tính toán tỉ mỉ thắt lưng buộc bụng làm hắn thấy rất khó chịu. Chỗ tiền Quan Cẩm gửi ở ngân hàng ít đến đáng thương, bản thân hắn có tài khoản với số tiền rất lớn nhưng hắn không dám mạo hiểm đi rút, tránh rước lấy tai vạ khi mình còn chưa đủ khả năng tự bảo vệ bản thân. Đã chết một lần rồi, bây giờ hắn rất tiếc mạng.
Đàm Khúc vẫn như lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/97671/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.