Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyệt

Ở khách sạn vài ngày, Ôn Tĩnh Hàn gần như không gặp được công tước. Dường như công tước không để tâm đến tin tức cậu cung cấp lúc trước. Ôn Tĩnh Hàn cũng không đoán được hắn đang suy tính cái gì.

Sáng nay, khó lắm mới thấy công tước thu xếp công việc, bớt chút thời gian ăn sáng với cậu. Ôn Tĩnh Hàn không định bỏ qua cơ hội lần này.

Ăn sáng xong, công tước ngồi trên salon đọc báo, dáng vẻ thanh cao lãnh đạm, không thèm để ý tới Ôn Tĩnh Hàn, cứ như chuyện đêm đó chỉ là giấc mơ của cậu vậy.

Ôn Tĩnh Hàn bĩu môi, quả nhiên chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, thử một lần là mất hết hứng thú. Không biết nên buồn hay nên vui đây … Ôn Tĩnh Hàn vớ bừa một tờ báo lên che mặt, đang nghĩ xem nên mở đầu thế nào thì bị nội dung của bài báo thu hút.

Ôn Tĩnh Hàn bỏ báo xuống, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta … đang ở Singapore?”

Công tước nghiêng đầu nhìn cậu một cái rồi lại đọc báo tiếp: “Đúng vậy. Qua bao nhiêu ngày rồi cậu mới đưa ra được kết luận này, thật chẳng giống cậu chút nào.”

“Tôi có phải GPS đâu.” Ôn Tĩnh Hàn hừ mũi, ngừng một lát lại nói: “Ngài bận rộn như vậy cũng không có thời gian để ý đến tôi, không biết tôi có thể mạo muội xin phép ngài cho tôi ra ngoài đi dạo không? Đương nhiên là người của ngài cũng đi theo. Tôi rất biết điều, cũng rất thức thời, tuyệt đối sẽ không chạy trốn hay liên lạc với bên ngoài đâu. Ngài có thể yên tâm.”

GPS: Global Position System – Hệ thống định vị toàn cầu.

Công tước rút cục cũng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Ôn Tĩnh Hàn: “Tại sao cậu lại muốn đi dạo Singapore?”

Ôn Tĩnh Hàn giả vờ che mặt khóc: “Trước lúc rơi vào chốn nhơ bẩn, tôi cũng từng là một thanh niên tốt tràn đầy lý tưởng và niềm tin vào cuộc sống đấy chứ. Tôi từng cùng đám bạn tốt tham gia giải piano quốc tế ở đây, dùng năm tháng tuổi xuân phấn đấu vì tương lai tốt đẹp. Ai ngờ, cơn ác mộng ập đến, đày tôi xuống vực sâu địa ngục. Giờ về lại chốn xưa, tôi thấy rất hoài niệm, kìm lòng không được, lệ như …”

“Tom! Dẫn cậu ta ra ngoài, muốn đi đâu thì đi. Chiều nay trước năm giờ ta muốn nhìn thấy cậu ta.” Công tước phẩy tay sai bảo, ước gì Ôn Tĩnh Hàn biến ngay lập tức.

Nhìn Ôn Tĩnh Hàn ‘vểnh đuôi’, vẫy tay chào hắn rồi vui vẻ ra ngoài, công tước day day trán. Rút cục là đầu óc hắn có vấn đề gì mà sau buổi tối hôm đó lại thấy Ôn Tĩnh Hàn vừa quyến rũ lại đáng yêu, còn rất chu đáo mà không động đến cậu nữa, để cậu nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng cái người này cứ như xem việc phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của mình làm nhiệm vụ, lúc nào cũng giơ cao biểu ngữ “đến đánh tôi đi”, làm người ta hận đến ngứa răng. Nhưng hắn chung quy không nỡ nặng tay, mới đầu chỉ thấy hứng thú muốn xem cậu nhóc này định giở trò gì, về sau lại muốn thấy rõ con người thật của cậu, càng thấy được nhiều nét tính cách thú vị lại càng muốn khám phá trái tim cậu. Trên đời này còn chưa có thứ gì công tước Sith Canterbury hắn muốn mà không có được, dù là vật chất hay trái tim.

Trong khi ngài công tước đang rối rắm thì Ôn Tĩnh Hàn cũng chẳng nhàn nhã. Cậu chỉ huy một đám người áo đen đi loanh quanh khắp đất nước Singapore chẳng mấy rộng lớn. Ngay khi cả đám chỉ muốn đập một phát cho cậu ngất đi rồi khiêng về, Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên nói mệt, ghé vào một tiệm sách cũ nhỏ bên đường, ngồi ỳ ra ghế không chịu đi.

Hiệu sách hai tầng không lớn lắm, năm sáu người đàn ông cao lớn chen vào làm ông chủ và nhân viên thấy áp lực thật lớn.

Đám người này vừa nhìn đã biết không phải đến mua sách rồi. Ở một đất nước có chế độ pháp luật nghiêm khắc, tình hình trị an tốt đẹp như Singapore mà lại có người đến thu phí bảo kê sao … Nhìn chủ hiệu sách và cô bé nhân viên nơm nớp lo sợ, mấy anh vệ sĩ đột nhiên thấy mình rớt giá. Cái ánh mắt nhìn hạng du côn lưu manh này là sao!

“Tôi chạy đi đâu được chứ. Bảo anh Tom đi cùng tôi còn mấy anh sang quán bên uống trà đi ha.” Ôn Tĩnh Hàn nhiệt tình tư vấn.

Tom nghĩ một lát rồi ra dấu với mấy người còn lại, một mình anh ở lại với Ôn Tĩnh Hàn.

Ôn Tĩnh Hàn cứ ngồi mãi, chân bắt chéo đong đưa qua lại, tràn đầy hứng thú đọc một quyển sách. Tom liếc qua, chợt đổ mồ hôi lạnh.

Trên bìa sách viết mấy từ tiếng Anh rất rõ ràng: Hướng dẫn hoàn hảo cho phụ nữ có thai.

Cái này là … chẳng lẽ là gái giả trai? Bị ngài công tước … khụ khụ khụ … sau đó có rồi?!

Đồng chí Tom còn đang rối rắm thì Ôn Tĩnh Hàn ngáp một cái rồi đứng dậy, lê dép loẹt quẹt đến chỗ giá sách chọn quyển khác. Cuối cùng cậu đào ra được một quyển sách cũ, hào hứng mở ra xem, thỉnh thoảng lại chậc chậc vài tiếng, gật gù ra chiều thích thú lắm.

Không biết qua bao lâu, Tom nhịn không được đến thúc giục: “Cậu Ôn, chúng ta phải về thôi. Hơn bốn giờ rồi.” Ôn Tĩnh Hàn nhún vai, trả sách về chỗ cũ, chậm chạp đi ra ngoài. Trước khi đi, Tom nhìn thoáng qua quyển sách đó rồi im lặng ra khỏi cửa. Gáy quyển sách cũ kia ghi bằng tiếng Anh rất rõ ràng: Người vợ dịu dàng …

Xe lăn bánh, Ôn Tĩnh Hàn nhìn theo bóng hiệu sách in trên cửa kính xe dần dần lùi xa, nhoẻn miệng cười.

Chủ hiệu sách thấy họ đã đi hẳn, lập tức bảo cô bé nhân viên ra trông tiệm rồi chạy đến chỗ giá sách lấy quyển ‘Người vợ dịu dàng’ mà Ôn Tĩnh Hàn đọc lúc nãy, chạy lên tầng hai. Rất lâu sau đó, ông chủ đi xuống, cầm theo một hộp quà bằng bìa cứng, dặn cô nhân viên: “Trước mười giờ sáng mai đưa cái này cho ông Vương.” Cô bé gật đầu hiểu ý.

Trở lại khách sạn, Ôn Tĩnh Hàn lại tận chức tận trách ăn tối cùng người ta. Cậu đương nhiên không có phàn nàn gì với việc này, ngược lại còn rất hưởng thụ. Nhưng ngủ cùng thì không. Phải giữ vững nguyên tắc!

“Tôi bảo này, anh làm cũng làm rồi, phương trời nào chả có cỏ thơm, tội gì nhai lại cỏ cũ? Anh vẫy tay một cái là có cả tá mỹ nhân đủ mọi phong cách chạy đến cho anh chọn, chắc chắn sẽ làm anh vừa lòng hơn tôi nhiều.” Ôn Tĩnh Hàn tận tình khuyên bảo công tước đại nhân đang ngồi trên giường cậu.

“Cậu làm ta thấy vui vẻ.”

“… Anh đánh giá cao tôi quá. Dù gì mấy ngày nay anh cũng không thấy hứng thú gì, không phải gượng ép bản thân thế đâu. Như vậy sẽ làm giảm khẩu vị của anh đấy.”

“Tự bôi đen bản thân vậy có ổn không?”

Giữa việc bị OOXX và bôi đen bản thân, thằng ngu cũng biết phải chọn cái gì!

Công tước ôm cậu vào lòng, nâng cằm cậu lên, cẩn thận nhìn ngắm nửa ngày, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn xem xem có thể duy trì hứng thú với cậu được bao lâu, nhìn thấy cậu là muốn cởi quần áo của cậu ra.”

“Anh còn phải lo cho hòa bình thế giới mà. Cả ngày nghĩ mấy chuyện đồi bại thế là không tốt đâu …” Ôn Tĩnh Hàn chán chẳng buồn móc máy gì nữa.

“Vậy nên ta không nghĩ nữa, trực tiếp làm luôn.”

Dù sao cũng không chạy được. Một đêm chìm đắm trong dục vọng, cả phòng ngập mùi *** quyến rũ. Không mạnh mẽ chiếm đoạt như lần đầu tiên, Ôn Tĩnh Hàn lại càng bất an. Không hiểu sao cậu cứ có dự cảm không tốt. Có lẽ lần này mình đã rước họa vào thân thật rồi.

Vậy nên buổi sáng vừa mở mắt ra, cậu không thèm để ý đến vẻ ân cần của công tước, nói một câu phá hỏng bầu không khí: “Bao giờ thì anh thả tôi về?”

“Về?” Trong đôi mắt màu lục của công tước như dấy lên cơn lốc dữ dội.

Hắn lặp lại từ đó, rồi ba ngày sau Ôn Tĩnh Hàn không xuống giường được.

Nhất định phải trở về. Ôn Tĩnh Hàn cố gắng tập trung tinh thần để nghĩ về việc này. Trời thương xót đưa cậu đến Singapore. Cậu biết ở đây có một vài trạm liên lạc cố định ít ỏi. Cậu đã thuận lợi dùng cách thức liên lạc đặc biệt để truyền tin, chắc hẳn bây giờ tin tình báo đã đến tay lãnh đạo. Nếu cậu không thể trở về đúng lúc để phối hợp hành động, vậy phải tận dụng cơ hội lần này, không thì e là không còn cơ hội nào nữa. Thay vì gửi gắm hy vọng vào công tước, cậu càng tin tưởng vào việc tự mình báo thù rửa hận, cũng đúng với nguyện vọng của cậu hơn.

Giằng co vài ngày, cuối cùng công tước vẫn mềm lòng, chuẩn bị đi an ủi tình nhân nhỏ bé của mình.

“Tôi muốn về chỗ Âu Thần, càng nhanh càng tốt.” Ôn Tĩnh Hàn nghiêm túc nhìn hắn, nói với vẻ kiên định.

Công tước chợt cảm thấy sấm giật đùng đùng trên đầu. Chuyện này thật là … mẹ kiếp nhịn thế quái nào được!

_________ Đường phân cách _________

“Tổ trưởng! Tìm được rồi!” Trịnh Phi chạy vội vào văn phòng với vẻ kích động, “Đúng là trời cũng giúp ta! Hôm qua tổ chống tệ nạn ma túy đến ngoại ô thành phố đột kích một quán massage làm đẹp, phát hiện trong đó có tầng hầm, vốn tưởng bắt được ổ tội phạm, nào ngờ lại tìm ra mấy ông chuyên gia bị trói!”

“Vô tình cắm liễu liễu lại xanh.” Ôn Tĩnh Hàn sáng mắt lên, “Có bị tập kích hay cản trở không?”

“Không hề. Nhưng đội trưởng đội hai nói là khi phát hiện điều bất thương, chủ quán và hai nhân viên đã bỏ trốn. Các nhân viên còn lại đều khai báo rằng chủ quán bỏ tiền thuê họ trông coi mấy người kia, những chuyện khác thì không biết. Tôi còn đang thấy lạ, mấy người quan trọng như thế sao lại xử lý tùy tiện vậy?”

Ôn Tĩnh Hàn lắc đầu: “Không phải tùy tiện, mà là hợp lý. Các cậu nghĩ lại đi, bọn chúng đã đạt được mục đích rồi, nhóm chuyên gia đó không còn giá trị gì nữa, mà toàn mấy người trung niên không có sức tấn công, chỉ cần giấu ở một chỗ hẻo lánh trông coi là được rồi, sẽ không ai phát hiện. Nếu không nhờ tổ chống tệ nạn ma túy tình cờ tìm được, thì chưa chắc chúng ta đã tìm ra họ.”

Quan Cẩm chống cằm, nhíu mày: “Có thật là không còn giá trị gì không?”

Ôn Tĩnh Hàn thản nhiên nhìn hắn: “Đúng, với bọn chúng thì không còn giá trị gì, nhưng với chúng ta họ là báu vật vô giá. Kiều Vũ, mấy người đi an ủi trấn an họ đi.”

“Vâng, cứ giao cho tôi.”



“Khách ít đến nha. Sao hôm nay lại rảnh rang thế này?” Tưởng Thư tráng trà, rồi rót một chén cho Ôn Tĩnh Hàn.

“Đi ngang qua tiện thể tới thăm anh thôi.” Ôn Tĩnh Hàn nhấp một ngụm, nhắm mắt cảm nhận vị ngon đọng lại nơi đầu lưỡi, “Trà ngon. Tưởng Thư này, anh mở quán cà phê kiểu Tây Âu, sao đột nhiên lại thích trà?”

Tưởng Thư cũng rót cho mình một chén, cười nói: “Lớn tuổi rồi, bắt đầu thích mấy thứ đạm hương dư vị lắng động. Uống trà xem như để tu thân dưỡng tính đi.”

Ôn Tĩnh Hàn thổi nhẹ lá trà trôi nổi trong chén, không nhanh không chậm nói: “Lư Sơn Vân Vụ thượng hạng, hương vị cũng không đạm đâu. Tôi nghĩ cái ‘dư vị lắng đọng’ không phải trà, mà là người đưa trà đúng không?”

Tay Tưởng Thư run lên. Anh đặt chén trà xuống, ngẩng đầu lên cười gượng: “Sao thế, tôi vừa để lộ sơ hở gì à?”

“Chúng ta có phải đang diễn ‘Lie to me’ đâu, tôi cũng không có bản lĩnh đó. Qua ngần ấy năm, chẳng lẽ anh thật sự đã quên tôi là hạng người gì rồi sao?” Ôn Tĩnh Hàn cũng ngẩng lên, cười ảm đạm.

____________________________________

– Lư Sơn Vân Vụ: Một loại trà nổi tiếng được trồng trên núi Lư Sơn thuộc Giang Tây – Trung Quốc.

– ‘Lie to me’ – Lời nói dối định mệnh: Mình là mình ko ưa phim Hàn nên ko biết phim này nội dung nó ra làm sao. Đây là phim truyền hình Hàn Quốc, nội dung giới thiệu vắn tắt là một cô nhân viên công vụ nói dối rằng mình đã kết hôn. Ai có hứng thì search xem thử, có gì lên chia sẻ nội dung với các đồng chí nha. ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.