Editor: Nguyệt
“Thời gian tử vong ít nhất là hai tiếng trước.” Pháp y kiểm tra đơn giản xong, đi qua nói, “Nguyên nhân dẫn đến tử vong là ngạt thở do tác nhân vật lý, trên cổ có vệt dây, mắt xung huyết. Kết quả cụ thể phải chờ chúng tôi giải phẫu tử thi mới kết luận được.”
Ôn Tĩnh Hàn gật đầu nói “Vất vả rồi!”, sau đó đến chỗ Nhạc Phàm. Anh đang cầm trong tay sợi dây thừng, cẩn thận quan sát.
“Hung khí?”
“Tương ứng với vệt dây trên cổ nạn nhân. Lúc về tôi muốn đối chiếu lại.”
“Xem ra hung thủ rất ngông cuồng, ngay cả hung khí cũng không thủ tiêu.”
Nhạc Phàm nhìn cánh cửa nọ: “Cố ý buộc cố định nạn nhân trên cửa, không ngông cuồng mới lạ.”
“Có bao nhiêu người biết chuyện anh và nạn nhân hẹn nhau tập diễn?” Trần Kiều Vũ nói với giọng rất nhẹ nhàng hòa ái. Bởi vì Nhan Khanh lúc này mặt mày tái nhợt, xem ra là bị hoảng sợ quá độ. Tiểu Đóa ngồi bên cạnh tay cầm cốc nước ấm còn run run, nhưng vẫn cố gắng muốn trả lời thay Nhan Khanh.
Nhan Khanh day trán: “Lúc ấy cậu ta cũng không nhỏ tiếng, những người xung quanh đều nghe thấy.”
“Anh ổn chứ? Chúng tôi hy vọng có thể nhanh chóng thu thập được manh mối chuẩn xác, mong anh hiểu cho.”
“Không sao, tôi hơi đau đầu thôi. Có chuyện gì cô cứ hỏi, tôi cũng không mong vụ việc này kéo dài.”
“Vậy lần cuối cùng anh gặp nạn nhân là lúc nào?”
Nhan Khanh cẩn thận nhớ lại: “Khi cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945607/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.