Editor: Nguyệt
Quan Cẩm đến văn phòng, ngồi vào chỗ, nhìn mọi người xung quanh, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ … tôi biết hung thủ là ai.”
…
“Cưng ơi! Đừng có bình tĩnh như kiểu đang nói sáng nay ăn bánh quẩy được không!” Trần Kiều Vũ kích động tiến lên, lắc lắc Quan Cẩm: “Nói mau nói mau!”
Lục Vân Dương lặng lẽ giải cứu Quan Cẩm bị lắc đến hoa cả mắt ra: “Nếu lắc nữa nhỡ cậu ấy lại mất trí nhớ thì sao?”
“… Quan Cẩm, cậu uống nước đi nói từ từ thôi, nào ” Đinh Đinh dâng lên một cốc nước sôi.
Động vật được bảo vệ đặc biệt Quan Cẩm uống một hớp: “Thật ra là tôi căn cứ vào những manh mối đứt quãng lúc trước, cùng với suy luận của mọi người, kết quả điều tra và ký ức trong đầu để cho ra kết luận. Nhưng mà, còn một vài chỗ không giải thích được, tôi không chắc lắm.”
“Bất cứ cái gì, cho dù là phỏng đoán lớn mật, cũng cứ nói ra đi.” Ôn Tĩnh Hàn vẫn luôn đứng ở đó, không có cảm xúc gì đặc biệt.
“Yếu đuối, không hay xã giao, mắc bệnh sạch sẽ, nam thanh niên, hơi gầy, những hình tượng này đã được sàng lọc nhiều lần trong trí nhớ của tôi, đối tượng phù hợp không chỉ có một, nhưng vài người trong đó đã bị loại trừ sau khi chúng ta điều tra. Hình ảnh ống truyền dịch cũng xuất hiện trong đầu tôi vô số lần, hung thủ tẩy rửa ống truyền dịch, nhưng vì sao lại không trực tiếp dùng cái mới? Tôi đoán là hắn không thể lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945504/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.