"Chị Ngọc ~ "
"Cố thượng úy, có gì thì nói, đừng đụng tay đụng chân." Lý Ninh Ngọc bất động thanh sắc gỡ tay Cố Hiểu Mộng ra.
"Chị Ngọc, chị khát không, có muốn uống nước không?"
"Không cần."
"Vậy chị có đói bụng không? Thấy cơm tối chị ăn chẳng được mấy, em đi lấy cho chị chút điểm tâm nhé."
"Không cần."
"Chị Ngọc..."
"Cố thượng úy, điện văn tôi giao cho em đã giải mã xong chưa?"
"Em... Tất nhiên là giải mã xong rồi!"
"Kiểm tra lại lần nữa cho tôi."
"Chị Ngọc, chị, chị không tin em à?" Cố Hiểu Mộng chột dạ.
"Cố thượng úy, em gia nhập vào khoa tình báo cũng không phải mới ngày một ngày hai, dựa theo quy trình..."
"Chị Ngọc, chị đừng cứ lôi quy củ ra ép em chứ." Cố Hiểu Mộng làm bộ bịt lỗ tai lại.
"Cố Hiểu Mộng, em..." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ thở dài, đối mặt với Cố Hiểu Mộng, cô có thể làm gì, "Thôi bỏ đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Nghỉ ngơi?!" Cố Hiểu Mộng mắt thoáng cái sáng lên.
"Ừ, trước thu dọn văn kiện lại đi..." Lý Ninh Ngọc lời còn chưa nói hết đã thấy Cố Hiểu Mộng chạy đến trên giường ngồi ngay ngắn, "Em đây là..."
"Không phải chị Ngọc nói cần nghỉ ngơi sao, mau tới a." Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc đầy mong đợi.
"Ý của tôi là, Cố thượng úy, em nên về phòng của mình rồi."
"Chị Ngọc đừng đuổi em đi mà, cũng đã ba bốn ngày rồi..."
"Thế nên, hẳn Cố thượng úy cũng đã quen với việc ngủ một mình nhỉ."
"Chị Ngọc, chị Ngọc!"
"Ồ, Cố thượng úy, ôm gối đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chut-chuyen-vun-vat-cua-ly-ninh-ngoc-va-co-hieu-mong/1422996/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.