Ta biết cách dạy con của mỗi người mẹ đều không giống nhau, mẹ của ta theo chủ nghĩa dùng đòn roi dạy con ngoan, cho nên trước đây ta bị đánh không ít, hiện tại đôi khi không vừa ý bà cũng đánh ta hai ba cái. Còn mẹ của Tô Vãn lại là kiểu lấy lý lẽ để thu phục lòng người, cho nên bộ dáng của Tô Vãn làm cho người ta phát sinh cảm giác nàng là con nhà gia giáo, đương nhiên giai đoạn phản nghịch trước kia cùng với hay “lỡi lẽ ác độc” trước mặt ta đã được lược bỏ, bởi vậy ta có thể hiểu được nỗi thất vọng của dì Tô đối với Tô Vãn và thái độ giận chó đánh mèo của bà đối với ta.
Trên thiên hạ không gì đáng thương bằng lòng cha mẹ, ta nghĩ dì Tô đau lòng tuyệt đối không thua gì Tô Vãn, mà ta chính là đầu sỏ làm ly gián tình cảm mẹ con của hai người họ. Không phải ta tự đề cao bản thân mình nhưng Tô Vãn đã từng nói, bởi vì ta nên nàng mới nói thật hết với dì Tô.
Tô Vãn nói, Dương Thần, cái gì nên nói mình đã nói, nên làm mình cũng đã làm, nếu cậu vẫn còn do dự, không xác định được, mình không miễn cưỡng cậu, ít nhất mình đã cố gắng hết sức, sau này sẽ không tiếc nuối gì nữa.
Ta hỏi Tô Vãn:
“Mình xứng đáng sao?”
Những lời này ta không chỉ một lần hỏi Tô Vãn, không phải ta không tin tưởng Tô Vãn mà là ta không tin chính mình, làm sao ta lại xứng đáng để Tô Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chut-chuyen-cua-thang-nu/3207188/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.