Giống như câu nói kia, mẹ con nào có thù qua đêm, quả nhiên dì Tô sau hai ngày giận dỗi liền buông việc này ra, đương nhiên Tô Vãn cũng xoay chuyển tình hình bất lợi, nàng giúp dì Tô chọn mua áo khoác ở khu thương mại, hơn nữa còn nói dối không chớp mắt. Tô Vãn nói, mẹ, mẹ phải mặc bộ này, hai chúng ta đi ra ngoài chung đảm bảo người ta sẽ nói mẹ là chị của con. Dì Tô lớn hơn mẹ ta một tuổi, về hưu ba năm trước, dì Tô không phải tuýp người của sự nhàn rỗi, vừa về hưu liền mở một lớp dạy thêm, mỗi lần Tô Vãn khuyên bà nên nghỉ ngơi một chút, dì Tô lại nói đợi Tô Vãn sinh cháu cho bà bồng, bà mới không dạy nữa, lời nói này hiển nhiên vẫn chưa có kết quả.
Có dì Tô ở đây, ta và Tô Vãn đương nhiên không dám làm chuyện vượt rào, ta thì không sao, Tô Vãn ngược lại cả ngày như con mèo bị đạp phải đuôi, ta dùng ánh mắt 乜 nhìn nàng, ta nói, cậu tới mức đó rồi sao? Nhìn cậu như vậy, mình rất nghi ngờ trước kia cậu làm như thế nào mà trụ được tới bây giờ, như Tô Vãn nói, nàng có ít nhất năm năm không phát sinh quan hệ.
Tô Vãn làm trong phòng marketing, dùng ngôn ngữ trong ngành của các nàng, cái này gọi là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm.
Ta chỉ có thể dùng ánh mắt trợn trắng để đáp lại.
Nữ nhân ba mươi như lang như hổ, ta cũng có thể hiểu được nàng, huống chi xét về phương diện sinh lý của nữ nhân, chờ hai tuần nguyệt sự kết thúc là có thể. Thời điểm dục vọng tràn trề như vậy, Tô Vãn chỉ có thể nhìn mà không được ăn, cũng thật sự làm khó nàng.
Ước chừng một tuần sau, dì Tô rốt cục nói, ngày mai mẹ về trước. Ta chỉ thấy Tô Vãn cố nén cười, nhịn đến khóe miệng đều run rẩy.
Tưởng rằng khổ tận cam lai, lại không ngờ người tính không bằng trời tính, ta và Tô Vãn cẩn thận nhiều ngày trời như vậy, cuối cùng vì nhất thời khinh suất mà thất bại trong gang tấc, đi theo đó là một loạt phản ứng dây chuyền phát sinh, sự tình càng trở nên không thể cứu vãn, những băn khoăn lúc trước của ta thay phiên nhau mà đến giống như kịch bản. Thường nói nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng phải biết rằng nghệ thuật thua xa cuộc sống ở chỗ tàn nhẫn đẫm máu, dù sao nghệ thuật chỉ là hư cấu, nếu kết cục viên mãn, có thể giành được tất cả sự ủng hộ cùng hoan nghênh, nếu kết cục thê thảm thì lại thu được nước mắt chua xót, cuộc sống không giống như vậy, không có kết cục, ngày mai luôn là một ẩn số, không có tệ, chỉ có tệ hơn.
Nguyên nhân phát sinh vào trước khi dì Tô về một ngày, đêm hôm đó ta thức dậy đi toilet, ma xui quỷ khiến Tô Vãn cũng đi ra từ trong phòng nàng, theo như lời Tô Vãn nói, nàng không ngủ được, nghe tiếng ta mở cửa mới chạy ra cùng.
Hai chúng ta đứng trong toilet vừa rửa tay vừa nói chuyện, cũng không biết nói đến chủ đề gì, tâm tư bắt đầu trỗi dậy, liền quấn lấy nhau, hôn đến mức khó tách ra được, đột nhiên nghe một tiếng quát:
“Hai đứa đang làm gì đó!”
Thật sự là, một khắc kia ta có cảm giác bị dọa đến vỡ mật, bảy hồn sáu vía đều bay mất, ta và Tô Vãn giống như bị sét đánh, buông nhau ra, sau đó vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy dì Tô đứng trước cửa phòng, vẻ mặt kinh hãi.
Đều nói bắt kẻ trộm phải có tang chứng, bắt kẻ thông dâm thì phải tóm gọn cả hai, ta và Tô Vãn bị bắt quả tang tại trận, ngay cả giải thích cũng không có cơ hội.
Tô Vãn mới kêu một tiếng mẹ, nước mắt lập tức rơi theo, Tô Vãn không phải người dễ rơi nước mắt giống ta, trừ phi Tô Vãn cực kì đau lòng nàng mới khóc. Rõ ràng vẻ mặt thất vọng cùng khó hiểu của dì Tô đã kích thích đến Tô Vãn, trong lòng quện lại một khối, chỉ có thể luống cuống đứng yên tại chỗ, người không có tư cách mở miệng nhất chính là ta.
Dì Tô không tiếp tục chất vấn Tô Vãn, đương nhiên cũng không hỏi đến vấn đề tất yếu, hai nữ nhân say sưa hôn môi đã chứng minh hết thảy, bà chỉ dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Tô Vãn, im lặng so với hỏi chuyện càng có lực sát thương lớn hơn, ta nghĩ Tô Vãn đã bị ánh mắt lăng trì của dì Tô làm cho thương tích đầy mình.
Cho dù đã hết đường chối cãi, cho dù hình tượng của ta trong lòng dì Tô đã tuột dốc không phanh, thậm chí đến mức hèn mọn ra nông nỗi này, ta vẫn nuốt xuống nước bọt, lấy hết dũng khí nhìn dì Tô đưa ra lời giải thích cuối cùng:
“Dì Tô, con với Tô Vãn…”
Ta vừa mới mở miệng đã bị dì Tô cắt ngang, bà không để ý đến ta, xoay qua nói với Tô Vãn:
“Trở về phòng thu dọn đồ đạc ngay lập tức, sáng mai mang đi.”
Không được nhìn tới còn khiến người ta xấu hổ hơn so với bị mắng chửi, ta cứng ngắc một chỗ, vẻ mặt nghiêm khắc của dì Tô làm ta nhớ đến giáo viên Ngữ Văn năm cấp ba, bỗng nhiên sinh ra sợ hãi.
Tô Vãn cắn môi, hơn nửa ngày mới từ kẽ răng thốt lên ba chữ:
“Con không đi.”
Một tiếng “Chát” giòn vang, Tô Vãn theo bản năng ôm lấy mặt, ngẩng đầu nhìn về phía dì Tô, dì Tô lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người rời đi.
Tô Vãn nhất thời sắc mặt trắng bệch, tựa vào bồn rửa mặt chậm rãi ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng.
Thanh âm của dì Tô không lớn, nhưng ở ban đêm yên tĩnh như thế lại có vẻ rõ ràng vô cùng, ta tình nguyện để người bà mắng là ta, dì Tô chỉ nói mấy chữ “Không biết xấu hổ”.
Ta ngồi xổm bên cạnh Tô Vãn, muốn đỡ nàng đứng lên, Tô Vãn không đứng lên, ôm chặt bả vai của chính mình, thanh âm rầu rĩ của nàng từ trong khe hở ở cánh tay truyền tới:
“Dương Thần, mình xin cậu, để cho mình yên tĩnh một mình đi.”
Ta biết giấy không thể gói được lửa, chỉ là không nghĩ lại xảy ra nhanh đến thế, đột ngột như vậy, kịch liệt như vậy, ta chỉ biết lo lắng cho bản thân mình, lại không nghĩ rằng người bị tổn thương trước chính là Tô Vãn, ta ngoại trừ khóc cùng Tô Vãn, cũng không còn biết làm cách nào khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]