Lời cuối sách - đoạn trích nhật ký của Thạch Kinh Luân. 
Năm dân quốc thứ mười, ngày 5 tháng 2. 
"Dạo này suy nghĩ của tôi lộn xộn, thời tiết tháng ba cũng chưa hết rét, trên biển lại càng lạnh hơn, cố gắng ngủ một chút nhưng không làm sao ngủ được. Khoảng hơn mười giờ, chợt nghe tiếng hạt mưa gõ lên mạn thuyền, tôi khẽ ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên thấy tuyết đột nhiên rơi xuống, lát sau rời giường mặc quần áo lên boong tàu, khi đó bên tai vang lên tiếng nhạc, tôi đi dọc theo bong tàu tới đầu thuyền lại thấy được một cảnh. Từ và cô ấy không có ở trong khoang, có lẽ là bị đêm tuyết trên biển này hấp dẫn, cũng tới boong tàu giống như tôi, hai người họ đang ôm nhau, cô ấy khẽ tựa vào lồng ngực Từ, hai người nương theo tiếng nhạc mơ hồ, cùng khiêu vũ trên boong tàu mờ tối. 
Khi đó xung quanh yên tĩnh, tuyết bay đầy trời, cả biển hình như chỉ còn hai người đứng trên boong tàu kia, tiếng nhạc cũng dần dần biến mất. 
Tôi dừng bước lại, không dám thở mạnh, nhìn hai người họ, không biết Từ nói gì ở bên tai cô ấy, cô ấy khẽ cười ha ha, bàn tay ôm chặt lấy cổ của Từ, ngửa mặt nhìn Từ, mặc dù đứng từ xa nhưng tôi cũng cảm nhận được giây phút này cô ấy xinh đẹp ra sao, Từ cúi đầu xuống hôn cô ấy thật sâu. 
Tôi không dám làm phiền bọn họ, xoay người lặng lẽ rời khỏi, về trong khoang, trằn trọc lăn qua lộn lại một lúc lâu, trong lòng đột nhiên thấy phiền muộn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-thuong-kieu/1500919/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.