Bạch Cô nở nụ cười, lời lẽ hết sức ân cần. "Quấy rầy chuyện nghỉ ngơi của cậu ba, tôi thực sự áy náy, tôi chỉ muốn nói vài câu với cậu ba mà thôi." 
Từ Trí Thâm đưa mắt nhìn Bạch Cô. 
Bạch Cô tới gần anh. "Tôi là chị dâu của Hồng Tiên, kia là anh nó." 
Tiết Khánh Đào ngày trước cũng được người ta phục vụ từ đầu tới chân, tổ tiên Tiết gia ngày xưa cũng là những người làm ruộng, đi chân đất, tới thời cha anh ta mới đỗ tiến sĩ, chưa được mấy năm đã bị người ta gán tội, tài sản bị tịch thu, khổ cực nuôi lớn em gái mình, anh ta cũng là người thành thật, nhát gan, sợ phiền phức, tháy cậu ba của Từ gia đang nhìn mình, tự ti mặc cảm, vội vàng lau mồ hôi, khom người. "Chào cậu ba." 
Nhìn đôi vợ chồng nhà Bạch Cô, sắc mặt Từ Trí Thâm tốt lên đôi chút nhưng vẫn khách sáo. "Nếu có chuyện gì thì vào rồi nói." 
"Không dám không dám, ở đây là được rồi." 
Bạch Cô cũng biết cậu ba cho mình mặt mũi, vội vàng từ chối, liếc nhìn cô em cồng đang đứng ở bên kia không nhúc nhích, trong lòng thầm trách. 
Khuôn mặt đẹp như thế, nhưng lại không biết hầu hạ đàn ông cho tốt, đầu gỗ hay sao? 
"Cậu ba, nhà tôi cũng không có mặt mũi mở miệng nói chuyện cùng cậu. Nhà chúng tôi như vậy, có thể ngồi kiệu tám người khiêng để tới nhà cậu, cả trấn chỉ có mỗi mình em chồng tôi. Cửa Từ gia với mãi không tới, bây giờ em tôi bị đuổi đi, nếu là tôi, tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-thuong-kieu/1500874/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.