Đầu tháng giêng thời tiết vẫn còn se lạnh, Linh cúi đầu giấu một nửa gương mặt lạnh cóng vào trong cổ áo đồng phục để có thêm chút độ ấm, bà Dung đứng bên cạnh khoác áo lên cho cô.
- Mặc đi, xem này tay đỏ cả lên rồi.
Linh vội nhìn sang người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, bằng chút ánh sáng đèn pin trên tay bà, cô có thể thấy được đôi mày nhíu lại khiến nếp nhăn càng hằn sâu hơn, bởi vì quanh năm suốt tháng làm nghề nông nên da của bà đã ngăm đen.
Linh vội đưa tay lên khoác lại áo cho bà.
- Con không sao đâu, mẹ mặc đi ạ.
Bà Dung nghe vậy nói:
- Mẹ không thấy lạnh đâu.
Bây giờ bà chỉ mặc độc chiếc áo mỏng manh sao lại không lạnh cho được, Linh không vui cầm áo khoác lên cho bà.
Bà Dung đành thở dài nói:
- sao xe vẫn chưa đến nhỉ?
Bây giờ trời vẫn còn chưa sáng, cứ 4 giờ sáng sẽ có một chiếc xe khách đi qua đây, hôm nay là ngày nhập học lại sau kì nghỉ tết Nguyên Đán.
Xung quanh đều tối đen chỉ có tiếng xe ô tô đi lại vang như sấm trên đường quốc lộ, chờ mãi chân tay đều muốn lạnh cứng mới có chiếc xe tuýt còi phía trước, xe dừng trước mặt, người đàn ông phụ xe đi xuống xách nửa bao gạo lên xe, Linh quay đầu nói với mẹ:
- Mẹ về đi ạ, con đi học đây.
Bà Dung mỉm cười gật đầu, Linh ôm đống rau củ vào cạnh người để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-reo-trong-nang/2691684/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.