Sau bao nhiêu ngày học không ngừng nghỉ, thì cũng có hai ngày nghỉ lễ ba mươi tháng tư và mùng một tháng năm.
An giơ tay vươn vai cười đến vui vẻ.
- A, cuối cùng cũng có ngày nghỉ lễ rồi.
Ngày lễ này dòng người đi chơi đông đúc, trên đường đều là mấy đôi trẻ đi hẹn hò, nhưng phần lớn đều là học sinh được phụ huynh đón về nhà.
Linh đi trên vỉa hè nhìn đoàn học sinh và phụ huynh, trong lòng cảm giác khó chịu dâng lên khiến cô khó thở, cô đã rất lâu rồi chưa về nhà, Dương cau mày cắm một tay vào túi quần nghiêng đầu nhìn cô, nghe Linh hỏi.
- Cậu có về nhà không?
Dương không suy nghĩ mà lắc đầu, Linh lại hỏi.
- Nhà cậu rất xa chắc là tốn nhiều tiền xe khách lắm nhỉ?
Dương không thể nói được rằng mình chưa từng đi xe khách, cậu chỉ gật đầu bừa, Linh lại sờ cặp mình rồi nhìn cậu.
- Hay tớ cho cậu tiền xe về nhé.
Dương bật cười xoa đầu cô.
- Tại sao?
- Cậu đã đến đây cũng được bốn tháng rồi, chắc chắn sẽ rất nhớ nhà.
Quả thật trong lòng cũng hơi nhớ nhà, nhưng về đến nhà vẫn chỉ trống rỗng cô độc, Dương thở dài nói.
- Tớ có tiền mà. Với lại tớ không về đâu, nhà tớ xa như thế về còn không kịp nằm xuống đã lại phải đến rồi.
Linh gật đầu, cái này cô hiểu. Cô cũng muốn về lắm nhưng còn có việc làm thêm.
Về phòng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-reo-trong-nang/2691632/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.