Xe rất nhanh đã chạy đến bệnh viện gần nhất, Nghiêm Văn Khâm ngẩng đầu nhìn, biểu tượng chữ thập màu đỏ ánh vào đáy mắt nàng, nổi bật đến chói mắt, như mũi dao đâm thẳng vào lòng nàng. Nàng khẽ nhíu mi, nhẹ nhàng kéo góc áo Diệp Tiêu Nhiên.
"Đừng đến bệnh viện, đưa tôi về nhà đi". Thanh âm của nàng suy yếu, tuy không phải vết thương trí mạng nhưng đau đớn không tan vẫn khiến con người ta mệt mỏi vô lực.
"Miệng vết thương cần phải xử lí". Tất nhiên Diệp Tiêu Nhiên sẽ lấy an toàn của Nghiêm Văn Khâm làm trọng, cô lí trí nói.
Nghiêm Văn Khâm nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên không thuận theo ý mình, nhất quyết muốn đưa mình vào bệnh viện, nàng đành phải ngồi dậy từ trong lòng Diệp Tiêu Nhiên, thân thế hơi hướng về phía cửa xe, Diệp Tiêu Nhiên thấy vậy lập tức đặt tay lên chốt xe, hỏi: "Cô muốn làm gì?".
"Nếu cô cứ kiên trì muốn đưa tôi đến bệnh viện thì không bằng để tôi tự mình đi về". Thái độ của Nghiêm Văn Khâm rất kiên quyết, thật ra Diệp Tiêu Nhiên biết nếu Nghiêm Văn Khâm đi bệnh viện lúc này nhất định sẽ kinh động đến Nghiêm gia, hậu quả thật không thể lường trước được. Chỉ có điểu so với chuyện đó thì Diệp Tiêu Nhiên càng quan tâm đến vết thương của Nghiêm Văn Khâm hơn, huống chi, cho dù có đến bệnh viện hay không thì chuyện lần này lớn như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ đến tai người nhà họ Nghiêm, hai người cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lí đối mặt mà thôi. Diệp Tiêu Nhiên nhìn bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-on/1362448/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.