Bây giờ Long Tiềm Uyên rất hỗn loạn. Trạng thái gần đây của y vẫn luôn có chút hỗn loạn. Bởi vì bản thân tâm ma của y chính là Phượng Trường Ca, cho nên mỗi một lần thấy hắn cũng sẽ tạo thành một lần đánh mạnh vào tâm trạng mình. Từ lúc bắt đầu hóa ma, đến bây giờ đã trở nên không giống chính y. Từ một giây bị tâm ma cắn nuốt trở đi, y không khỏi bị đi ảnh hưởng, y tự phong bế toàn bộ trí nhớ, chỉ để lại một ít chuyện y nên biết, giống như chữ triện khắc ở trong đầu, ví dụ như thân phận y, địa vị đã từng có, tình huống Long Phượng tộc, cùng với thân phận Long Quân Trạch. Trừ cảm tình với Phượng Trường Ca. Nhưng từ sau khi thấy Phượng Trường Ca, một ít trí nhớ như có như không bắt đầu trở về, trong lòng luôn có sương mù bao phủ dần trở nên sáng rõ, giống như ma chướng ngăn che ở trước mắt từ từ tản ra vậy, nghĩ đến một ít chuyện, không cố chấp chỉ lo chui vào một đầu nữa, đầu óc cũng càng thêm rõ ràng. Giống như từ ban đầu cố chấp phải biến Phượng Trường Ca thành ma, càng về sau đã hoàn toàn từ bỏ. Phải nói y thật sự nhớ ra cái gì đó, cũng không hẳn vậy, giống như cách một tầng lụa mỏng không rõ ràng lắm, nhưng nếu nói không nhớ nổi, y mơ mơ hồ hồ cũng biết một ít, giống như y biết bọn họ đã không thể nào ở cùng một chỗ. Y thuộc về một loại trạng thái mơ hồ không rõ, lừa mình dối người mà tồn tại. Nhưng bây giờ, tâm ma bị phá. Cưỡng chế, phá tan không như y mong muốn. Tất cả những gì không muốn đối mặt, không nghĩ đối mặt, toàn bộ lấy cách rõ ràng tàn nhẫn nhất trực tiếp nhất bày ra trước mặt y, lấy sự thảm thiết hơn trước đó đánh thẳng vào tâm thần đã muốn sụp đổ của y. Tầng lụa mỏng mông lung kia bị vạch ra, thế giới phía sau lụa mỏng là một mảnh máu tươi, đâm vào mắt tim y, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đau đớn theo. Y không thể trốn nữa. Y không trốn nổi nữa. Y không có chỗ trốn nữa. Y phải nhanh chóng đối mặt với những chuyện tàn khốc đó, sự thật do chính y tạo ra. Bởi vì y mà Phượng Hoàng tộc mới diệt. Bởi vì y không ra tay. Bởi vì y hèn yếu hùa theo ý chí của đại thần Long tộc, mà không để ý đến ý chí của Long Thần, phụ thân y. Y là một kẻ có tội. “Tỉnh?” Một tiếng nói quen thuộc vang lên trong đầu, Long Tiềm Uyên trợn tròn mắt, toàn thân xụi lơ nằm trên đất, đã không giãy dụa nữa. Phượng Hoàng buông móng vuốt túm lấy y ra, nhàn nhạt nói: “Nếu tỉnh, vậy thì đứng lên đi, đường đường là Long Đế, nằm ở chỗ này cũng không phải là một chuyện hay.” Hắn mở cánh, đang muốn bay đến giữa không trung, Long Tiềm Uyên chợt mở miệng, “… Chước Hoa, ta hối hận.” Động tác của Phượng Trường Ca hơi chậm lại. Long Tiềm Uyên lắc đầu một cái, thanh âm khàn khàn nói: “Ta hối hận, khi đó ta nên giúp ngươi, ta không nên nghe ý kiến của bọn họ, ta hối hận…” Phượng Trường Ca thu cánh lại, nhắm mắt một cái, lạnh lùng cười, “Nhưng khi đó ngươi không nói vậy.” Long Tiềm Uyên đưa móng rồng phủi bụi đất trên người, cười khổ một tiếng, “Ta chỉ là… Muốn làm một ít chuyện để cho bọn họ thừa nhận ta.” Phượng Trường Ca đưa lưng về phía y, không lên tiếng. Long Tiềm Uyên cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Tính cách của ta không quả quyết, trước đó, phụ thân vẫn luôn muốn đại ca có tính cách ưu việt hơn làm Thái tử, nếu không phải đại ca bỏ mạng bất ngờ, ta sẽ không có cơ hội ngồi lên vị trí Thái tử, ta chỉ là một người dự bị, cha không có lựa chọn nào khác mới chọn ta, ông ấy vẫn luôn không thừa nhận năng lực của ta, cho đến một giây cuối cùng cũng không quá muốn giao quyền cho ta, ngay cả những đại thần kia cũng tôn kính đại ca hơn ta, ta ít nhiều có chút không cam lòng, ta muốn làm ra một ít thành tích để cho ông nhìn, cho tất cả mọi người nhìn, ta muốn cho bọn họ thừa nhận ta, đúng là ta muốn vị trí Thiên Đế, bởi vì đây là đường tắt để chứng minh năng lực của ta, nếu ta dẫn Long tộc thắng được Phượng Hoàng tộc, trở thành bá chủ tam giới, bọn họ sẽ ngửa mặt nhìn ta, cho nên khi đó, ngươi nhờ ta giúp đỡ, ta không đáp ứng.” Y cắn răng, cười khổ một tiếng, “Ta chưa từng nghĩ muốn để ngươi chết, cho nên lần đó ta trả giá rất lớn để cứu ngươi, vốn tưởng rằng quan hệ của chúng ta sẽ hòa hoãn, ngươi sẽ tĩnh tâm nghe ta kể lể, nhưng tính cách ngươi mạnh mẽ, sau chuyện kia lại không muốn nhìn ta cái nào nữa, hai chục ngàn năm trôi qua, ta vẫn luôn biết ngươi ở đâu, nhưng ta không dám đi tìm ngươi, ta bắt đầu cảm thấy trống rỗng, ta dần dần phát hiện ra ta đã làm sai, bọn họ đúng là đã thừa nhận năng lực của ta, nhưng bọn họ thừa nhận dã tâm của mình nhiều hơn, bọn họ phải đuổi tận giết tuyệt Phượng Hoàng tộc, cướp lấy địa bàn, tài nguyên, thế lực của Phượng Hoàng tộc cho mình dùng, bọn họ vì cái gọi là quyền lực mà phát điên, tam giới không có Phượng Hoàng tộc quá trống vắng, không có Phượng Hoàng tộc chế ước, bọn họ đã dần đánh mất bản thân.” Y cúi đầu, thở dài nói: “Ta đã không thể áp chế được, Long tộc, thậm chí tam giới, sớm muộn sẽ hủy trên dã tâm của bọn họ, là ta không hiểu, hai tộc Long Phượng đồng sinh cộng tử, thiếu một thứ cũng không được, nâng đở, chế ước lẫn nhau, không có một bên thì bên kia đã được định trước sẽ không thể trường tồn, ta sai rồi, sai hoàn toàn, chỉ có thể hận ta hiểu ra quá muộn, ta không nghe ý kiến của phụ thân, ông đã sớm thấm nhuần ý nghĩa của hai chữ đồng minh, là ta quá ngu xuẩn.” Phượng Trường Ca than thở một tiếng. “Bây giờ nói những thứ này thì có ích lợi gì đâu, chuyện đã xảy ra, ngươi không thể nào quay lại quá khứ, làm lại một lần.” Hắn nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Phượng Hoàng tộc, đã không còn.” Toàn thân Long Tiềm Uyên run lên bần bật, lớp vảy thậm chí phát ra chuỗi tiếng răng rắc liên tiếp. Hồi lâu, y vô lực nói: “Vậy Long tộc… cũng…” “Long tộc cần một cải cách.” Một thanh âm uy nghiêm mà hùng hậu chợt vang lên. Long Tiềm Uyên ngẩng đầu theo bản năng, nhìn theo tiếng âm thanh truyền tới, chỉ thấy trên lớp vảy của ngân long trôi lơ lửng giữa không trung chợt bắn ra một ánh sáng màu xanh, tia sáng này che phủ hết tầm mắt và bầu trời. Đó là một thân rồng màu xanh. Một thân rồng khổng lồ triệu dặm. Chỉ là chiều dài đầu rồng cùng đuôi rồng đã gần như trải khắp đại lục Thần Châu, ngẩng đầu nhìn lại, trừ thân rồng to lớn, gần như không thấy được bầu trời sau lưng nó. Hùng vĩ mà bát ngát, tráng lệ mà khổng lồ. Đây chính là bản thể chân chính của Thái Cổ Thần Long, bá chủ thời viễn cổ ngang dọc khắp đại lục. Bây giờ thứ gọi là rồng, so sánh với nó chẳng khác gì trẻ sơ sinh cùng người lớn, Thái Cổ Thần Long vừa nhấc móng là có thể đập chết đám rồng. Cho dù bây giờ nó đang ở trạng thái nguyên thần, chẳng qua là rồng trong suốt. Giờ phút này, cho dù ở trên trời hay dưới đất, tất cả rồng đều khụy hai đầu gối, rũ cái đầu cao quý của bọn họ, trong lòng không khỏi sôi sục kích động. Long Tổ mất tích không thấy từ thời viễn cổ, rốt cuộc đã xuất hiện! Long tộc kích động sùng bái, những người khác cũng không khá hơn chút nào, dẫu sao Long Tổ ở thời viễn cổ là nhân vật thần thoại phù hộ chúng sinh thiên hạ, cho dù không phải tổ tông của bọn họ, cũng là thứ đủ để cho bọn họ tôn kính. Tất cả mọi người đều quỳ xuống, bao gồm cả Tề Mục Nhiên, rất cung kính hướng về phía bầu trời dập đầu ba cái. Long Diễn khẽ cúi đầu nhìn bọn họ, hài lòng gật đầu, “Ta là Long Tổ, Thái Cổ Thần Long.” Sau đó một giây, ở đáy lòng tất cả Long tộc, bao gồm cả Long tộc Thiên Cung đều vang lên câu này, “Nghe nói, các ngươi diệt tộc nhân của vợ ta, Đại Nhật Bàn Phượng?” Sắc mặt Long Tiềm Uyên thay đổi. Trong mật thất Côn Luân phía xa, sắc mặt Tử Cầm và Hồng Chúc cũng thay đổi. Sắc mặt rất cả Long tộc đều thay đổi. Long Diễn gật đầu một cái, nói: “Các ngươi thật can đảm, chán sống sao?” Hồng Chúc không nhịn được nói trong lòng: “Phượng Hoàng tộc là bị nhật luân cắn nuốt, không phải chúng ta ra tay.” Long Diễn nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Tử Cầm hít khí, cũng nói: “Bọn họ chết vì thiên tai, không phải chúng ta ra tay.” Long Diễn lại “ừ” một tiếng, sau đó hồi lâu không lên tiếng. Lại có một vài con rồng không cam lòng phản bác ở đáy lòng, nhưng cũng có một vài con rồng lựa chọn yên lặng. Giống như là Long Quân Trạch, Long Tiềm Uyên, Long Thương Gia, Long Cửu Âm, cùng với… trưởng lão Thanh Long tộc – Long Thanh Dật. Ngay lúc tất cả mọi người đều thấp thỏm chờ đợi, Long Diễn lên tiếng. Hắn cười lạnh một tiếng, “Hai tộc Hồng Tử Long? Sinh vật huyết thống tạp nham như vậy, sao có thể gọi là Long tộc, sao xứng làm Long tộc?” Sắc mặt Hồng Chúc và Tử Cầm trắng nhợt, Long Cửu Âm mím môi, mi mắt run rẩy mấy cái, cuối cùng vẫn chịu đựng không lên tiếng. Long Diễn hư mắt, nhàn nhạt nói: “Kẻ vừa mở miệng nói chuyện, bỏ long cốt, đuổi ra khỏi Long tộc.” Những lời này vừa ra, rồng trên Thiên Cung, bao gồm cả ở phàm, phần lớn đều bắt đầu gào thét kêu thảm thiết, bọn họ bị buộc biến thành bản thể, thân rồng to lớn hiện lên một tầng ánh sáng lóng lánh, theo những ánh sáng kia rời khỏi thân thể, cả bản thể rồng đều co lại không ít, màu sắc vảy trở nên tái nhợt, thậm chí có người huyết thống quá tạp nham mà biến thành sinh vật bán long kì lạ, rồng không ra rồng, yêu không ra yêu, người không ra người. Một cơn khủng hoảng còn chưa tản đi, Long Diễn lại nói: “Tốt lắm, bây giờ còn lại 2258 con rồng, các ngươi còn chưa mất lương tâm, vẫn còn có cứu được, ta tạm thời để các ngươi ở lại Long tộc, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, trừ những con rồng con dưới hai chục ngàn năm ta tạm thời không tính toán, Long Thương Gia ta cũng không tính toán, còn dư lại, những con rồng tham dự vào việc Phượng Hoàng tộc bị diệt hai vạn năm trước…” Hắn trừng mắt một cái, tức giận nói: “Ta muốn các ngươi đi giữ nhật luân một trăm năm, bồi tội với đồng minh của các ngươi!” Tất cả mọi người kinh ngạc, có rồng bi thương kêu lên: “Long Tổ, nhật luân lửa tuyệt đố không phải thứ chúng ta có thể chống đỡ được, ngài đây là muốn chúng ta đi chịu chết!” Long Diễn hừ lạnh một tiếng, “Lúc sống chết vứt bỏ đồng minh, cũng như lên chiến trường vứt bỏ tay chân, bội tín nghĩa khí, vì tư lợi, dã tâm của các ngươi mà khiến cho một tộc diệt vong, các ngươi hờ hững, khiến cho Long tộc ngày càng ngông cuồng, nếu Long tộc bởi vì vậy mà diệt, hoặc tam giới bởi vì vậy mà hủy hoại, tai họa lớn như vậy, ta chỉ để cho các ngươi đi giữ nhật luân, so với sống chết của tam giới có là gì? Phượng Hoàng tộc không muốn nhật luân rơi làm nguy hại tam giới, không tiếc chết đi, các ngươi là đồng minh mà lại ở bên cạnh xem náo nhiệt, thậm chí còn suy nghĩ để cho bọn họ đi chết sớm một chút, xưng bá tam giới, đăng lâm đế vị, tâm tính như vậy coi là Long tộc thì đơn giản là sỉ nhục, ta để cho các ngươi đi giữ nhật luân, ta cũng phải để cho các ngươi cảm nhận mùi vị bị nhật luân thiêu hủy một lần, mùi vị ban đầu Phượng Hoàng tộc bị diệt, không phải như vậy thì không đủ để bồi tội!” Một ánh sáng màu đỏ kim bắn ra từ đầu tim Phượng Trường Ca, thoáng chốc một luồng sáng đỏ kim bao phủ cả trời, một con phượng hoàng đỏ kim to lớn, sải cánh gần ba nghìn mét xuất hiện ở giữa không trung, nó cúi đầu nhìn mọi người phía dưới, thanh âm nhàn nhạt dễ nghe truyền ra, “Yên tâm, các ngươi sẽ không chết, ngọn lửa nhật luân sẽ do người thừa kế của ta nắm trong tay, các ngươi chỉ rất khó chịu mà thôi.” Đó là Đại Nhật Bàn Phượng, là tổ tiên phượng hoàng. Khi nhìn đến nó, đông đảo Long tộc đều không dám nói một điều phản bác cuối cùng, bọn họ yên lặng cúi đầu, hận không thể rụt đuôi lại. Phượng Diệp nheo mắt phượng, dửng dưng mà không cho cự tuyệt nói: “Đám trẻ của ta, ta không cho phép bất kỳ ai bắt nạt, dám bội bạc, ắt phải trả giá thật lớn.” Đám rồng im lặng. Long Quân Trạch nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói ở đáy lòng: “Long gia, hình phạt này có quá nặng không?” Long Diễn híp mắt một cái, đầy ẩn ý nói: “Thịt càng thối rữa, càng phải đào sâu, chỉ có khi bỏ toàn bộ phần thối rữa đi, thịt mới mới có thể mọc ra, đám rồng này quá mức kiêu căng, không nghiêm trị, sau này bọn họ sẽ quên mất, không bằng phạt nặng một lần, phạt đến mức bọn họ không thể quên được, cũng không dám quên.” Còn phạt nặng quá dẫn đến thù hận? Hắn và Phượng Diệp cũng sắp biến mất, cho dù thù hận thì làm gì được? Huống chi, hắn là Long Tổ, ai lại dám hận? Hắn có sức mạnh đó, có ngang ngược đó, có quyết đoán đó. Hắn nhàn nhạt nói: “Đứa trẻ, phần đen ta đã đào cho ngươi rồi, còn dư lại, thì phải dựa vào chính ngươi, Long tộc không thể hủy trên tay chúng ta.” Long Quân Trạch cung kính cúi đầu, “Nhất định không phụ lời Long Tổ.” Long Diễn vui vẻ yên tâm gật đầu, cuối cùng nhìn xa bốn phía, thở dài nói: “Long tộc chí tại thiên hạ, là vì bảo vệ tứ hải, mà không phải là cướp lấy tứ hải, không có Phượng Hoàng tộc chế ước, cuối cùng sẽ bị dã tâm bành trướng của mình cắn nuốt, các ngươi là quá hồ đồ!” Thân hình màu xanh dần dần thu nhỏ lại, hóa thành một luồng sáng, lần nữa tiến vào trong tim y. Phượng Diệp cũng rung cánh quay về tim Phượng Trường Ca. Nhưng vẻ mặt Long Quân Trạch không hề buông lỏng. Bởi vì những sinh vật bị bỏ long cốt trở thành rồng không ra rồng kia, bắt đầu náo loạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]