Chương trước
Chương sau
Bây giờ tâm trạng của Phượng Trường Ca rất phức tạp.
Một mặt, biết được tin Phượng Kỳ Nguyệt còn sống khiến hắn rất vui, cuối cùng Phượng Hoàng tộc không phải chỉ còn lại một con phượng hoàng là hắn, mặt khác, Phượng Kỳ Nguyệt có thể có chút cấu kết với Thần Hư, lại rất có thể là một trong những hung thủ sau màn Bồng Lai, sự thật vô cùng có thể này khiến trong lòng hắn lạnh lẽo, em trai đã từng thân thiết nhất bây giờ biến thành bộ dáng này, sự tương phản to lớn khiến tâm trạng của hắn trở nên hết sức phức tạp, nhất thời cũng không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.
Hắn biết mục đích của nó.
Trong một khắc đoán được thân phận, hắn cũng đã biết nó muốn làm gì.
Tìm được năm thần khí, làm sống lại Phượng Hoàng tộc.
Hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Thân là Đại điện hạ Phượng Hoàng tộc, người thừa kế chức tộc trưởng, trên người hắn gánh vác toàn bộ trách nhiệm Phượng Hoàng tộc, lúc em trai trăm phương ngàn kế nghĩ hết biện pháp để Phượng Hoàng tộc xuất hiện, hắn lại muốn trăm phương ngàn kế nghĩ biện pháp ngăn cản.
Giễu cợt biết bao.
Hoang đường biết bao.
Nhưng… nhất định phải làm.
Lời dạy dỗ của mẫu thân như sấm đánh bên tai:
“Chước Hoa, ngươi là tộc trưởng tương lai của Phượng Hoàng tộc, trách nhiệm của Phượng Hoàng tộc cũng sẽ đóng ở trên người ngươi, ngươi phải nhớ cho kỹ, tộc chúng ta là thú may mắn duy nhất, từ thời tổ tiên Đại Nhật Bàn Phượng bắt đầu lấy việc bảo vệ chúng sinh làm nhiệm vụ của mình, sống chết của chúng sinh chính là sống chết của chúng ta, ngàn lần ngươi không thể phụ lòng phần vinh quang này.”
“Từ khi ngươi ra đời ta đã đào tạo ngươi như người thừa kế, lúc nào ta cũng dạy dỗ ngươi, cho dù là Đại điện hạ của Phượng Hoàng tộc thì cũng phải lấy chúng sinh làm trọng, một điểm này ngươi làm rất tốt, ta cũng tin được tính cách của ngươi, nhưng em trai ngươi, bạch phượng hoàng thuộc âm, trời sinh đã thiếu lòng đại nghĩa như lửa phượng hoàng hừng hực, tính tình nó nội liễm, yêu ghét rõ ràng, cũng không biết quan tâm đến đại cuộc, tuy có thể vì ngươi, vì ta, vì Phượng Hoàng tộc mà vào sinh ra tử, nhưng tuyệt đối sẽ không cố kỵ chúng sinh thiên hạ, cho nên nó chỉ có thể là tế ti của Phượng Hoàng tộc, mà không được làm tộc trưởng, ngày sau đối với việc ngươi kế vị, tuy ta không yêu cầu mọi chuyện ngươi phải đề phòng nó, nhưng ở lâu trái tim vẫn tốt đẹp, đến khi nó đi nhầm bước, ngươi phải kịp thời ràng buộc nó, từ trước đến giờ nó vẫn biết lý lẽ, lại nghe lời ngươi nhất, nếu có thể khuyên can, có thể tự quay đầu là bờ.”
Quay đầu lại là bờ…
Nếu quay đầu vẫn không thấy được bờ thì sao?
Bồng Lai trên dưới ước chừng có hơn năm trăm mạng người, một tối đã bị diệt toàn bộ, đến bây giờ hắn còn có thể ngửi mùi máu tanh nồng nặc kia, trên tay em trai dính nhiều máu tươi như vậy, mà đây rất có thể chỉ là một số, hoặc chỉ là mới bắt đầu.
Còn có Thiên Cung đại loạn ba trăm năm trước…
Thục Sơn Trấn Yêu Tháp bị phá một trăm năm trước…
Sự kiện kia không phải là chuyện lớn náo động tam giới, sự kiện kia không có hơn mấy trăm ngàn, thậm chí hơn mười ngàn mạng người hi sinh, mà những chuyện này, đều có nó tham dự.
Phượng Trường Ca không tự chủ được nắm chặt tay, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.
Hắn cũng muốn như Phượng Kỳ Nguyệt vậy, không cố kị gì mà suy nghĩ một lần vì mình, vì Phượng Hoàng tộc, diệt thiên hạ, Phượng Hoàng tộc có thể tự sống lại, sau đó giết chết những người phụ hắn, phụ Phượng Hoàng tộc, Long Tiềm Uyên, Long tộc, giết chết tất cả, sau đó cùng Kỳ Nguyệt, cùng tộc nhân đã từng thân ái nhất tiếp tục cuộc sống đã từng vui vẻ hạnh phúc của bọn họ.
Nhưng không thể.
Hắn là người mà Phượng Lam Diên coi như người thừa kế để bồi dưỡng thành tộc trưởng nhiệm kỳ kế tiếp, trên người hắn phải vác quá nhiều quá nhiều, có một số việc Phượng Kỳ Nguyệt có thể làm, nhưng ngay cả nghĩ hắn còn không thể.
Trách nhiệm của tế ti chỉ là phụ trợ tộc trưởng quản lý tộc, nhưng tộc trưởng là vinh dự, hưng suy, trách nhiệm của tộc, chính là cho dù chỉ còn lại một mình hắn, phần trách nhiệm này đã khắc với máu xương linh hồn hắn rồi, hai chục ngàn năm đã qua, sớm đã trở thành quy tắc để hắn làm việc.
Có bao nhiêu năng lực thì sẽ có bấy nhiêu trách nhiệm, Phượng Hoàng tộc là tộc lớn nhất tam giới, đương nhiên sẽ phải gánh vác sống chết của toàn bộ tam giới, đây cũng là trách nhiệm lớn nhất của Phượng Hoàng tộc.
Muốn hắn dùng phần trách nhiệm tuân thủ cả đời này đổi lấy việc Phượng Hoàng tộc sống lại, không thể nghi ngờ là một sự khiêu chiến to lớn, lật đổ cuộc sống của hắn.
Việc cần nhất, vẫn phải là gặp mặt Phượng Kỳ Nguyệt, không được Phượng Kỳ Nguyệt chính miệng thừa nhận, trong lòng hắn vẫn còn ôm một chút hy vọng.
Nhỡ may, nó là vạn bất đắc dĩ, thân bất do kỷ thì sao?
Nhỡ may, nó bị người ta lừa gạt thì sao?
Nhỡ may, nó cũng không biết tình hình, hoặc căn bản không phải là nó làm thì sao?
Phượng Trường Ca giật giật cánh tay, ngón tay theo bản năng chuyển động trên xích sắt quấn quanh cổ tay, đột nhiên dừng lại ở một chỗ. 
“Ca, ta dạy ngươi một phương pháp, nếu Long Tiềm Uyên kia còn khi dễ ngươi, ngươi dùng cách thắt nút này đối phó với y, đây chính là ta độc chế, bảo đảm khi thắt nút, trừ chúng ta ra ai cũng không giải được.”
Lông mi Phượng Trường Ca khẽ run, đột nhiên mở ra, trong mắt thần quang chớp động, nhất thời có chút phức tạp khó phân biệt.
“Sư tôn…”
Long Quân Trạch trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc ngập ngừng mở miệng, “…Đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Trường Ca há miệng, đang muốn nói, nơi chân trời phía xa chợt truyền tới một uy áp bàng bạc hùng vĩ.
“Đây là…” Long Quân Trạch hơi biến sắc mặt, “Là long uy!”
Y nhanh chóng suy tính nói: “Bồng Lai là đại phái nhân gian, tùy tiện tỏa ra uy áp có lấy thế lấn hiếp người, Long Tướng quân sẽ không làm việc bá đạo vô lý như vậy, là… Tử Cầm và Hồng Chúc!”
Phượng Trường Ca nhíu mày một cái, “Cứ phải đến vào lúc này…”
Bây giờ bọn họ bị kẹt ở trên đài tế, toàn thân cao thấp bị xiềng xích bó buộc, không có bất kỳ sức lực phản kháng, ngươi là dao thớt ta là thịt cá, nếu bọn chúng muốn làm cái gì, bọn họ chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc.
Long Quân Trạch giận đến giãy trong xiềng xích, nhưng vẫn không có chút sứt mẻ nào, ngay cả một chút tiên lực cũng không cho ra được, chớ nói đến việc đào thoát.
Khắp nơi chỗ này đều là thi thể người Bồng Lai, rõ ràng cho thấy là Yêu tộc gây nên, lúc này bọn chúng đến chính là giết hai người họ, cũng có thể đẩy hết lên đầu Yêu tộc, dù sao cũng không có ai thấy mà, cho dù Yêu đến tộc nói Thiên Đế không phải bọn chúng giết thì cũng chỉ kẻ ngu mới tin.
Nói cách khác, bọn họ thật sự có thể sẽ chết, sẽ bị bọn chúng giết chết!
Long Quân Trạch miễn cưỡng để mình tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Sư tôn ngươi yên tâm, bọn chúng còn không lấy được triệu lệnh truyền ngôi của ta, còn chưa lấy được Băng Tủy Long Tâm Ngọc, cho dù muốn giết chúng ta, cũng sẽ không động thủ luôn, nhất định sẽ lấy ngươi để uy hiếp ta, ta… Ta nhất định sẽ không để ngươi có chuyện gì!”
Phượng Trường Ca rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút quỷ dị, hắn trợn mắt nhìn đám rồng càng bay càng gần kia, dùng một loại giọng rất bình thản, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không chết, ngươi cũng sẽ không.”
Long Quân Trạch chỉ coi hắn đang an ủi mình, cũng không muốn chuyện xảy ra, nhưng vẫn cười nói: “Ừ, chúng ta là người nào chứ, tất nhiên sẽ không chết.”
Lúc y nói xong câu này, bầy rồng xa xa đã bay tới bầu trời Bồng Lai, thoáng chốc một trận hoa quang lóe lên, trăm ngàn luồng sáng hạ xuống mặt đất, hóa thành hàng ngàn bóng người bao vây đài tế lại.
Hai người đi đầu chính là Hồng Chúc và Tử Cầm.
Bọn họ vừa rơi xuống đất, trước tiên nhìn thi thể khắp nơi, thần sắc trên mặt hơi có vẻ xúc động, cuối cùng mới đưa ánh mắt đặt lên người Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch trên đài tế.
Tử Cầm thấp giọng nói: “Những thi thể này… là Yêu tộc làm?”
Hồng Chúc gật đầu một cái, sắc mặt ngưng trọng nói: “Yêu khí này là Thần Hư để lại, hẳn là gã mới đi không lâu, ta có chút không nghĩ ra, vì sao Phượng Kỳ Nguyệt phải gọi chúng ta tới nơi này?”
Tử Cầm nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu một cái, “Không biết, nếu nói là hắn muốn giết chúng ta, hẳn nên để cho chúng ta tới sớm một chút, gặp phải Thần Hư, chúng ta nhất định không có cách nào ứng đối, chết thảm là chuyện đương nhiên, nhưng hắn hết lần này tới lần khác để cho chúng ta bỏ lỡ thời cơ này, bây giờ trên tế đài chỉ có Thiên Đế và Phượng Trường Ca kia, chẳng lẽ… là muốn mượn đao giết người?”
Hồng Chúc suy nghĩ hồi lâu cũng không có đầu mối, cuối cùng dứt khoát vung tay lên, “Mặc kệ, đây là một cơ hội tốt, thời gian kéo dài càng lâu thì càng dễ sinh biến, huống chi Thần Hư có thể vẫn còn ở gần đây, quản hắn có âm mưu dương mưu hay là mượn đao giết người, chúng ta chỉ cần đạt thành mục đích là được rồi, hôm nay, Thiên Đế phải chết!”
Ông ta dứt lời liền hất ống tay áo một cái, bóng người chợt lóe rồi đến trên đài tế.
Tử Cầm nhìn bóng lưng ông ta, cuối cùng không có ngăn cản, có lẽ nàng cũng là cho rằng đây là một cơ hội tốt không được phép bỏ qua, liền đi theo sau lưng Hồng Chúc lên tế đài, rút kiếm, mũi kiếm lạnh như băng để ở trên cổ Phượng Trường Ca.
Hồng Chúc cười nhạt, “Bệ hạ, chúng ta muốn cái gì ngươi cũng rất rõ ràng, không bằng ngươi liền thoải mái một chút, giao Băng Tủy Long Tâm Ngọc ra, ta sẽ thả hắn, như thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.