*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trăng lưng chừng trời, bóng đêm dày đặc.
Cấm địa sau núi Côn Luân, trong điện Kim Hoa.
Một bóng người màu đỏ đạp bóng đêm từ từ đi tới, một thân ảnh màu đen theo sát bên cạnh.
Các đệ tử canh gác ngoài điện thấy hai người, vội vàng hành lễ, “Ra mắt chưởng môn, Thiên Đế!”
Phượng Trường Ca khẽ gật đầu, vào đại điện, Hư Linh Đại trưởng lão đang ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn tu hành, đối diện là Nhị trưởng lão Côn Luân, Hư Xá.
Hư Xá không có gương mặt hiền từ như Hư Linh, ông nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, để râu, mặc đạo y cổ xưa, làn da hơi đen một chút, lông mày rậm, vừa to vừa dày hơi xếch lên, khiến cả người ông đều có khí thế không giận mà uy, cộng thêm cặp mắt đen sâu thẳm, giống như Quan Công(1) đang trừng mắt.
Đây là một người có tính khí dữ dằn, không dễ chung đụng lắm.
Ông thấy hai người, chậm rãi thu công, đứng lên từ trên bồ đoàn, cúi người hành lễ, “Chưởng môn, Thiên Đế, không biết hai vị đêm khuya tới đây có chuyện gì?”
Phượng Trường Ca nhẹ nhàng gật đầu, “Hai vị vất vả rồi, hôm nay có chuyện gì không?”
Hư Linh cũng đứng lên, mỉm cười nói: “Không có, bốn phía Sách Thiên Mệnh đều bình thường.”
Phượng Trường Ca gật đầu một cái, cũng không khách khí, trực tiếp nói vào điểm chính: “Ta muốn lấy Sách Thiên Mệnh ra.”
Hư Xá dựng mày lên, “Không thể!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-mon-lai-bi-thien-de-buc-hon-nua-roi/1335634/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.