*)Áo choàng = bí mật.
Long Quân Trạch hóa rồng quay trở lại phòng Phượng Trường Ca, chỉ thấy hắn đang ngồi điều tức, hẳn là lúc giải độc cho Vô Vân Tử ảnh hưởng đến vết thương, khiến linh khí có chút không yên.
Long Quân Trạch nhìn ra ngoài một cái, Tề Mục Nhiên đang đỡ Vô Vân Tử vào trong nồi, một vòng đệ tử xung quanh đều trừng hai mắt nắm chặt kiếm, nhìn ra được vẻ vô cùng khẩn trương, Bạch Cẩn Dật một bên đặt sư phụ hắn vào trong nồi, một bên run rẩy nói xin lỗi các kiểu, biểu cảm trên mặt cứ như muốn khóc, nhìn qua tức cười vô cùng.
Long Quân Trạch lại chẳng buồn cười chút nào.
Y nhìn Vô Vân Tử vô tri vô giác, hoảng hốt thấy được mình ngày xưa, bị buộc biến thành tiểu ngân long dài mấy thước, bị tên cuồng ngược đãi kia cưỡng bách bỏ vào nồi nước sôi nấu thật lâu, thiếu chút nữa từ ngân long biến thành thục(*) long.
(*)Thục: Chín
Y cắn răng, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, phất tay áo đóng cửa phòng lại, mặc dù động tác nhìn qua rất hung dữ, nhưng lúc sập cửa lại không phát ra âm thành nào, hiển nhiên là chiếu cố đến sự tồn tại của Phượng Trường Ca.
Tề Mục Nhiên quay đầu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Bạch Cẩn Dật vất vả lắm mới chịu được việc để sư tôn của mình vào nồi nước sôi, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút lo lắng nói: “Phượng sư thúc hắn…”
Tề Mục Nhiên khoát khoát tay, “Không sao, nhớ thời gian, nấu được một khắc đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-mon-lai-bi-thien-de-buc-hon-nua-roi/1335616/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.