*)Áo choàng = bí mật. Long Quân Trạch hóa rồng quay trở lại phòng Phượng Trường Ca, chỉ thấy hắn đang ngồi điều tức, hẳn là lúc giải độc cho Vô Vân Tử ảnh hưởng đến vết thương, khiến linh khí có chút không yên. Long Quân Trạch nhìn ra ngoài một cái, Tề Mục Nhiên đang đỡ Vô Vân Tử vào trong nồi, một vòng đệ tử xung quanh đều trừng hai mắt nắm chặt kiếm, nhìn ra được vẻ vô cùng khẩn trương, Bạch Cẩn Dật một bên đặt sư phụ hắn vào trong nồi, một bên run rẩy nói xin lỗi các kiểu, biểu cảm trên mặt cứ như muốn khóc, nhìn qua tức cười vô cùng. Long Quân Trạch lại chẳng buồn cười chút nào. Y nhìn Vô Vân Tử vô tri vô giác, hoảng hốt thấy được mình ngày xưa, bị buộc biến thành tiểu ngân long dài mấy thước, bị tên cuồng ngược đãi kia cưỡng bách bỏ vào nồi nước sôi nấu thật lâu, thiếu chút nữa từ ngân long biến thành thục(*) long. (*)Thục: Chín Y cắn răng, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, phất tay áo đóng cửa phòng lại, mặc dù động tác nhìn qua rất hung dữ, nhưng lúc sập cửa lại không phát ra âm thành nào, hiển nhiên là chiếu cố đến sự tồn tại của Phượng Trường Ca. Tề Mục Nhiên quay đầu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe miệng cong lên một nụ cười. Bạch Cẩn Dật vất vả lắm mới chịu được việc để sư tôn của mình vào nồi nước sôi, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút lo lắng nói: “Phượng sư thúc hắn…” Tề Mục Nhiên khoát khoát tay, “Không sao, nhớ thời gian, nấu được một khắc đồng hồ phải đưa ra, trễ chút nữa sẽ nấu chín thật đấy.” Bạch Cẩn Dật vội vàng bấm ngón tay bắt đầu tính toán, không dám nói nhiều nữa. Trong phòng. Long Quân Trạch nhân lúc Phượng Trường Ca điều tức không để ý bên ngoài được mà quan sát hắn từ trên xuống dưới. Theo như suy đoán của y, tế đài không có nuốt thần hồn, cũng không nuốt sinh mạng y, vậy nhất định nó phải cắn nuốt những thứ khác, lúc ấy trên tế đài chỉ có y và Phượng Trường Ca, nếu như y không làm gì, vậy Phượng Trường Ca đã làm gì đó. Phượng Trường Ca làm mình bị thương, chảy rất nhiều rất nhiều máu. Tế đài kia được lưu truyền từ thượng cổ, dùng máu thần để tế, chuyên dùng để câu thông thiên lộ, chỉ có dùng thần vật để hiến tế mới có công dụng. Thần vật như thế nào? Thần vật trên thế gian duy nhất có ba loài, Long Phượng Kỳ Lân. Kỳ Lân tộc bởi vì sinh sản khó khăn, rất lâu trước đã biến mất với thiên địa, Phượng Hoàng tộc cũng mất, trên thế gian này chỉ có Long tộc mới có thể xưng là thần tộc. Cho dù là hắc long bị giáng xuống phàm trần, cũng không thay đổi được sự thật dòng máu thần tộc chảy trong người nó. Cho nên lúc đó, điều kiện đầu tiên là biết được thân phận của y ở trên đời, thiên lộ bị niêm phong, đại nạn thiên hạ ở trước mặt, chỉ có y mới có năng lực leo lên tế đài, giải cứu chúng sinh. Nhưng sự thật là, y không chết, thân thể y bị Thanh Hồng giết, nguyên thần lại hoàn hảo không tổn hại gì bay về Thiên Giới, nhưng trên cánh tay sư tôn y lại có thêm một vết thương kinh khủng như vậy. Lấy máu mở trận, lấy mạng tế trận, Phượng Trường Ca lấy máu mình để hiến tế, khởi động trận pháp. Nhưng vấn đề là, tế đài không có thần tộc vẫn mở được, nếu dùng bản thân hiến tế, bây giờ còn vẫn giữ được một cái mạng. Phượng Trường Ca tất nhiên là một vị thần tộc, máu của hắn tất nhiên cũng sẽ chứa tu vi linh khí cường đại, như vậy mới có thể giữ được một mạng, một mạng thần tộc. Y là tộc trưởng Long tộc bây giờ, trong tộc có ai tất nhiên rõ vô cùng, Long tộc không thể, Kỳ Lân không thể, vậy chỉ còn dư lại… Long Quân Trạch chợt nhớ đến câu nói vừa rồi của Bạch Cẩn Dật: “Chỉ có máu phượng hoàng trong truyền thuyết mới có thể giải được độc Đoạn Hồn Hoa?” Tề Mục Nhiên rõ ràng y thuật cao siêu, Vô Vân Tử trúng độc mà đầu tiên lại đến tìm Phượng Trường Ca đang bị thương để giải độc, hơn nữa động tác của Phượng Trường Ca còn rất quen thuộc, quen thuộc đến mức… Khiến cho y có chút thấy khủng bố. Các loai dấu hiệu đều đang chứng tỏ một chuyện. Hắn… Hắn thật sự là người kia? Sắc mặt Long Quân Trạch nhợt nhạt, ánh mắt hoảng sợ nhìn người đang tĩnh tọa trên giường, trong lòng không ngừng lẩm bẩm một câu nói. Không thể nào không thể nào không thể nào, sư tôn tuyệt đối không phải là người kia, người kia kinh khủng như vậy, sư tôn ôn nhu như thế, tại sao có thể là một người chứ? Giống như để chứng minh tính chân thực của những lời này, y lấy can đảm đi về trước hai bước, cẩn thận quan sát khuôn mặt Phượng Trường Ca, định tìm ra một chút đặc tính mà Phượng Hoàng tộc không có. Ví dụ như, bình thường. Phượng Hoàng tộc đều là tuyệt thế mỹ nhân, dung mạo lộng lẫy tuyệt thế vô song, vượt xa cả Long tộc, vị Phượng Chước Hoa con tộc trưởng càng như thế, chỉ cần y có thể tìm được một chút vẻ bình thường, thậm chí là xấu xí, y cũng có thể vui vẻ bật cười rồi. Giờ phút này, y hi vọng từ tận đáy lòng, sư tôn của mình là một người đại xấu xí. Ừ, xấu xí xấu xí, nhìn liền thuận mắt. Phượng Trường Ca vận hành linh khí một vòng, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước nữa, chậm rãi thu công, vừa mới mở mắt ra, chợt đối diện với một cặp mắt tím nhạt yêu dị. Cặp mắt kia rất đẹp, chắc là bởi vì màu sắc quá đẹp, không tạo cảm giác khiến người ta sợ hãi, ngược lại giống một viên đá hoàn mỹ, một tầng sao màu tím nhạt nổi trên đó, nhìn đẹp vô cùng. Đây đúng là ánh mắt của rồng, long mâu. Nhưng bây giờ Phượng Trường Ca không hề muốn thưởng thức đôi mắt xinh đẹp này chút nào, hắn nhìn đôi mắt này gần trong gang tấc, hơi híp mắt, chậm rãi mở miệng, gằn từng chữ một: “Thiên Đế bệ hạ đây là muốn làm gì?” Long Quân Trạch từ lúc hắn mở mắt, trong phút chốc cứng đờ không động. Y nhìn chằm chằm khuôn mặt Phượng Trường Ca thật lâu, tiếc nuối phát hiện sư tôn không hổ là sư tôn, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, tựa như một pho tượng hoàn hảo, không hề có chút tì vết nào, khiến người nhìn cảm thấy rất đẹp, sau đó càng nhìn càng mê, nhìn một lát liền ghé sát lại, không hề biết Phượng Trường Ca đã thu công lại từ lúc nào, cho đến lúc hắn mở mắt mới bị dọa sợ hết hồn. Có lẽ là sợ quá mức, hoặc có lẽ là quá mức tiếc nuối, trong đầu Thiên Đế bệ hạ rỗng tuếch, nghe được câu hỏi của Phượng Trường Ca, y không chút do dự nói: “Ta đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng.” Phượng Trường Ca tiếp lời rất tự nhiên: “Chuyện gì?” Long Quân Trạch cũng rất tự nhiên trả lời: “Tại sao ngươi không thể xấu xí một chút chứ?” Phượng Trường Ca: “…” —Hết chương 17— Tác giả có lời muốn nói: Long Quân Trạch: Sư tôn ngươi rất đẹp. Phượng Trường Ca: Đó là tất nhiên. Long Quân Trạch: Nhưng ta rất không thích. Phượng Trường Ca: … Long Quân Trạch: Nếu ngươi xấu xí thì tốt. Phượng Trường Ca: … Long Quân Trạch: Càng xấu ta nhìn càng yên tâm. Phượng Trường Ca: …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]