Nhân lúc đêm tối, ta ung dung bay vào hoàng cung.
Mấy nữ nhân mặc áo quan, đội mũ cánh chuồn không ngừng phản bác quan điểm về chuyện trên triều của nhau trên đường ra khỏi cung.
Thị nữ cầm đèn lồng đi tuần đêm trong cung nhỏ giọng dặn nhau: "Dạo này Bệ Hạ ngủ không yên giấc, chớ làm kinh động đến ngài."
Ta tìm tới tẩm cung của Công Chúa, đi xuyên qua tường để vào, lẳng lặng chăm chú nhìn dáng vẻ đang ngủ của nàng.
Công Chúa già rồi.
Nhan sắc diễm lệ như hoa đào, mơn mởn như nước mùa xuân khi trước đã hằn dấu tháng năm. Da nàng chùng xuống, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Giữa hai đầu lông mày có vết nhăn thật sâu, chắc hẳn gặp không ít chuyện phiền lòng. Con ngươi của nàng cũng không còn trong vắt như xưa mà như đầm nước sâu không thấy đáy, không đoán được hướng dòng chảy.
"Ngài tỉnh rồi." Ta cười nói.
"Tỉnh rồi." Công Chúa đáp.
"Ngài già đi."
"Thế hả? Mấy chục năm rồi, Tiểu Thảo không còn nữa, ta cũng phải già chứ." Nói xong, Công Chúa phàn nàn: "Ngươi vẫn giống y như lúc trước. Không, còn đẹp hơn năm đó."
"Thì ngài phải vất vả vì chuyện triều chính, còn ta tu tiên mà. Người trời lúc nào chẳng có chút biện pháp níu giữ thanh xuân." Ta nói đùa.
"Làm thần tiên thật là tốt, vào cung tự nhiên như không."
"Cũng vậy vậy à." Ta trả lời.
"Những năm này cuộc sống của ngươi thế nào? Cõi tiên có phải toàn đình mây gác sương, hoa thơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-menh-nu/3492513/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.