Ta được đón vào cung với danh xưng tiên nữ. Bệ Hạ ban cho ta một tòa phủ đệ ở kinh thành, còn cho phép ta tự do ra vào hoàng cung. Người trong cung đối xử với ta cung kính vô cùng, ngay cả phi tần ở hậu cung cũng không dám trêu chọc.
Ta nhấp một ngụm trà rồi cười với Công Chúa: "Bây giờ Điện Hạ đã tin chưa?"
Nàng khom người vái ta: "Xin tiên sinh giúp ta!"
"Điện Hạ làm gì thế này?" Ta đỡ nàng dậy.
Công Chúa nói: "Tiên sinh thay ta giải quyết mối họa tiềm ẩn, ta có tạ ơn thế nào cũng không đủ. Bây giờ Lệ Phi và con trai Thập Lục Hoàng Tử đã không còn được lòng Phụ Hoàng rồi. Phủ Phó Quốc Công sụp đổ một cái thì bọn họ không thể uy hiếp đến ta nữa."
Ta lại cười.
"Tai họa tiềm ẩn thật sự của Điện Hạ không đến từ hậu cung mà là ở trên triều đình cơ."
Nàng trầm tư thật lâu rồi hỏi lại:
"Đại họa tiên sinh đang nói, có phải là Thích Trường Lan?"
Ta nghiêm mặt đáp: "Chính hắn."
Công Chúa lại trầm tư.
"Điện Hạ có tình cảm với Thích Trường Lan ư?"
Trưởng Công Chúa gật đầu.
"Thật đúng là có một chút. Lúc trước hắn cứu ta ở ngoại ô một lần. Nhưng Phụ Hoàng lo gia tộc họ Thích phát triển quá vững mạnh nên muốn dùng vị trí phò mã ngăn không cho Thích Trường Lan tiếp tục nắm giữ quân đội. Ai ngờ đính hôn chưa bao lâu thì quân phiến loạn nổi dậy, cộng thêm Ngụy Đế phía nam chậm chạp mãi chưa phục tùng triều đình… nên Thích Trường Lan lại ra chiến trường. Lễ thành hôn cũng vì thế mà liên tục bị trì hoãn."
Ta nhìn khuôn mặt ưu phiền của nàng, dịu dàng nói:
"Một chữ ‘tình’ này quả là khó hiểu thấu đáo được. Ta không ngại kể chút chuyện xưa tích cũ cho Điện Hạ nghe."
"Tổ tiên họ ngoại nhà ta vốn là tộc tiên trên trời, tên là Chưởng Mệnh Nữ. Nghe nói, khi đó chúng ta trời sinh đã có khả năng vận chuyển khí vận thông qua việc kết duyên. Vận mệnh bắt chúng ta phải tu cùng bạn đời, cả hai chia sẻ chung khí vận. Tu luyện đến trình độ nhất định sẽ có thể đổi vận đổi mệnh cho người khác. Tu luyện đến cảnh giới cao nhất thậm chí còn có thể điều khiển vận mệnh của cả quốc gia."
"Có lẽ là năng lực này quá mức trái ý trời nên thiên đình giáng hình phạt xuống, dùng tình yêu trói buộc chúng ta. Thế là dòng tộc Chưởng Mệnh Nữ đời đời kiếp kiếp hy sinh vì tình ái. Ví dụ như có một vị tiên nữ sợ bạn đời không vượt qua được lôi kiếp* nên chuyển hết vận khí của bản thân sang cho người tình. Từ đó vị tiên nữ này xui xẻo tận mạng, không chỉ không vượt qua được thiên kiếp* mà còn mắc phải Thiên Nhân Ngũ Suy*, bệnh tật quấn thân rồi chết. Người được tiên nữ chắn kiếp cho thì bình an thuận lợi thành tiên, trước khi bay về trời còn rơi một giọt nước mắt vì vị tiên nữ."
(*thiên kiếp hay lôi kiếp: kiếp nạn cuối phải chịu khi phi thăng, aka chịu sét đánh *Thiên Nhân Ngũ Suy: năm tướng suy yếu của người trời, khi tuổi thọ sắp hết thì 5 tướng suy xuất hiện. 1. Y phục cấu uế (xiêm áo dơ bẩn) 2. Đầu thượng hoa nuy (hoa trên đầu héo úa) 3. Dịch hạ hãn lưu (nách chảy mồ hôi) 4. Thân thể xú uế (thân thể dơ bẩn, hôi hám) 5. Bất nhạo bản tọa (không thích chỗ ngồi cũ)
Công Chúa bình luận: "Người cũng chết rồi, cần giọt nước mắt này làm gì?"
Ta cười. "Ai mà không biết thế? Lại kể đến tằng tổ mẫu* của ta. Nghe nói, bạn đời của người trong lòng vốn đã có một cô nương khác, mối nhân duyên này là do người cưỡng ép mà có. Sau khi thành hôn, dù bị hắt hủi tằng tổ mẫu vẫn một mực yên lặng truyền vận khí, chắn tai giải nạn cho bạn đời. Từ đó kẻ này làm việc gì cũng đầu xuôi đuôi lọt, có uy danh hiển hách, rồi nạp về mấy thị thiếp có dáng vẻ tương tự người trong lòng năm xưa. Sau khi tằng tổ mẫu của ta sinh ngoại tổ mẫu* thì quá suy yếu, không gánh nổi kiếp nạn của bạn đời nữa nên nhắm mắt xuôi tay. Bạn đời của người nghe thị tỳ khóc lóc kể lể mới biết phu nhân của mình tình sâu nghĩa nặng thế nào, nhưng có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Kẻ này cả ngày ôm bức chân dung của người mà ân hận, chẳng để ý điều gì nữa.
(*tằng tổ mẫu: bà cố *ngoại tổ mẫu: bà ngoại)
Ngoại tổ mẫu của ta lúc ấy vẫn còn là một đứa trẻ quấn tã lót, người bị một ả thị thiếp ôm lòng oán hận bế đi ném vào núi hoang dưới nhân gian. May mà có phu thê Quan Tri huyện đi ngang qua nhận nuôi, người mới có thể bình an lớn lên, giữ được chút huyết mạch cuối cùng của dòng tộc."
Công Chúa nghe đến mê mẩn. "Thật sự có tộc Chưởng Mệnh Nữ?"
Ta khẳng định: "Đúng vậy. Nghe nói cả nương lẫn ngoại tổ mẫu đều có số ‘vượng phu’, chắc hẳn ta vốn cũng phải giống thế. Nhưng sau khi bị dìm sông thì mệnh của ta đã biến thành mệnh ‘sát tinh’ rồi, nên mấy phu quân của ta cứ lần lượt qua đời."
Công Chúa lườm ta một cái: "Không ít nữ nhân trong thiên hạ bịa chuyện nói mình trời sinh có phúc, có mệnh làm Hoàng Hậu để rạng danh cho gia tộc tử. Ngươi đừng lấy chuyện này ra lòe ta."
Ta cười: "Được rồi, không gạt Công Chúa nữa. Vậy ta kể một chút chuyện có thật nhé."
"Ở Xuân Trú Lâu có một nữ nhân tên Hà Nương. Công Chúa đã từng gặp nàng rồi đó. Nàng ngu dốt hết chỗ nói. Nghe nói có một con hát nào đó phải lòng thiếu niên nghèo nên đưa tiền bạc giúp đỡ người ta, về sau thiếu niên này phất lên như diều gặp gió rồi quay lại chuộc thân cho con hát, vinh hoa phú quý ngập tràn. Hà Nương cũng muốn bắt chước theo, nàng liên tiếp giúp đỡ mười mấy học trò nghèo. Điện Hạ đoán xem, có mấy kẻ trở về báo đáp nàng?"
Công Chúa lắc đầu: "Ta đoán không có lấy một ai."
"Chính xác. Không chỉ thế, thậm chí có bốn năm gã cứ tiêu hết tiền lại đến đòi thêm. Dây dưa không dứt mãi, cuối cùng bị đám nô tài trong Xuân Trú Lâu cầm gậy đuổi ra ngoài. Về sau nàng còn tin vào lời ngon tiếng ngọt của một vị công tử, cho rằng mình có thể trở thành phu nhân nhà quyền quý. Ai ngờ bị lừa sạch tiền của, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể tìm sợi dây treo cổ."
"Hà Nương là một trong số ít người từng có ân với ta. Lúc ấy ta nghĩ, nếu một ngày nào đó người khác gọi ta bằng tên thay vì Tống Nương, thì tên ta sẽ là Nhàn Hà. Trước là để cảnh tỉnh chính mình, không được nhẹ dạ cả tin vào hứa hẹn của nam nhân. Sau là lưu lại vết tích của Hà Nương, dù gì nàng cũng từng ghé thăm thế gian một chuyến."
"Ý của Nhàn Hà, ta đã hiểu rõ rồi." Công Chúa đứng dậy, cúi đầu vái ta. "Nữ nhân có thể nảy sinh tình cảm với người khác nhưng tuyệt đối không thể khiến bản thân chịu tổn hại, mọi chuyện đều phải nghĩ cho chính mình trước."
Ta đỡ nàng dậy, cũng hành lễ đáp lại: "Minh chủ sáng suốt."
34
Hậu quả của việc con trai thứ nhà Phó Quốc Công đổi vật liệu, tham ô công quỹ rốt cục cũng lộ rõ.
Nước Sông Hoàng Hà và sông Hoài liên tục dâng cao dẫn đến vỡ đê. Vô số dân chúng bị cuốn trôi theo dòng nước. Một bộ phận những người còn sống chạy nạn về phía kinh thành, phần còn lại gia nhập vào quân Ngụy Đế ở phương nam.
Hoàng Đế giận dữ, tức đến bất tỉnh. Việc đầu tiên Bệ Hạ làm sau khi tỉnh là lập tức ban ý chỉ chém hết đầu đám súc sinh còn lại của nhà họ Mục để bình ổn lòng dân, rồi sai người vận chuyển lương thực và bạc đến trợ cấp cho vùng chịu thiên tai.
Từ chuyện này về sau, thân thể của Bệ Hạ ngày ngày sa sút.
Trước đó ta đã nhờ Công Chúa cứu các thị thiếp và nha hoàn thông phòng của Mục Kỳ ra lâu rồi. Bởi vì bọn họ chưa thể tìm được chốn nương thân ngay được nên ta tạm thời cho bọn họ ở nhờ trong phủ Hoàng Đế ban cho mình.
Đến ngày Mục Kỳ chịu hành hình, ta lại tình cờ nghe được có hai người đang chửi mắng sau lưng ta. Là hai nha hoàn thông phòng từng bị Mục Kỳ cưỡng bức.
Ta bị gợi lên hứng thú quan sát hai kẻ đó: "Các ngươi đang nói cái gì đấy?"
Đứa tên Ngọc Lược đỏ bừng vành mắt: "Có lẽ thiếu gia khốn nạn thật, nhưng dù có phụ hết người trong thiên hạ thiếu gia cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi. Thiếu gia đối xử với ngươi vẫn chưa đủ tốt sao?"
Đứa còn lại tên Thu Hà từ đầu ấp úng về sau cũng bất chấp, không cam lòng nói: "Thiếu gia thích ngươi thế cơ mà, sau khi có ngươi bên cạnh thì không thèm nhìn bọn ta nữa. Sao ngươi phải đối xử với thiếu gia như vậy?"
Mục Kỳ nom không tệ thật, tinh xảo xinh đẹp không thua kém gì nữ nhân, chỉ là có hơi tàn ác nham hiểm chút thôi. Cũng khó trách đám hồ đồ này bị mê hoặc.
Ta cười nhạt một tiếng: "Vậy các ngươi cứ coi như ta có lỗi với hắn là được. Ta tình nguyện có lỗi với hắn mà sống còn hơn không phụ hắn rồi sau đó bị chôn cùng."
Ta sai Tiểu Thảo tập hợp những thị thiếp và thông phòng còn lại đứng thành một hàng trong sân.
"Ai thương tiếc Mục Kỳ, coi thường đồ phản bội là ta đây, đứng ra."
Bọn họ nhìn nhau do dự mãi, cuối cùng lại có thêm hai người đứng ra.
Tiểu Thảo tức giận mắng: "Bọn không có lương tâm này! Tên họ Mục kia suốt ngày chỉ biết hành hạ các ngươi đến mức không còn giống người nữa. Nếu không có phu nhân từ bi cho các ngươi ở lại thì các ngươi đã chết ở đâu không biết từ lâu rồi, thế mà hôm nay còn dám lấy oán trả ơn!"
Ngọc Lược mắng ngược lại: "Nếu ta lấy oán trả ơn thì như phu nhân gọi là gì? Nàng chỉ là một phu nhân nhà buôn bán tầm thường mà sang bên này được vào gia phả làm thê tử chính thức. Phủ Phó Quốc Công có làm chuyện gì có lỗi với nàng đâu nào! Nếu nàng không đi kiện thì phủ Phó Quốc Công đương nhiên vẫn còn sừng sững đến hôm nay, chúng ta cũng không phải lưu lạc tới tình cảnh không nơi nương tựa như bây giờ! Rút mất chỗ dựa của bọn ta rồi bố thí một chút cơm canh như cho chó cho mèo, vậy cũng gọi là ân đức à?"
Ta vỗ tay cười nói:
"Được! Không ngờ các ngươi trung thành với phủ Phó Quốc Công như vậy. Vừa hay hôm nay Mục Kỳ lên đoạn đầu đài, chết không toàn thây. Các ngươi tình sâu nghĩa nặng với hắn như thế hẳn là không đành lòng nhìn hắn đầu một nơi mình một nẻo mà xuống hoàng tuyền đâu nhỉ. Đợi thi hành án xong ta sẽ thuê người đi pháp trường thông báo một tiếng để người ta đưa xác Mục Kỳ về đây. Kỹ thuật thêu thùa của các ngươi tốt, giúp hắn khâu lại đầu cũng coi như tận tình tận nghĩa."
Nghe thế, bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên nói gì.
Sau khi thi thể được đưa tới, ta chuẩn bị riêng một gian phòng và đầy đủ kim khâu nước nóng rồi nhốt bốn vị cô nương thiện lương này cùng với thiếu gia của bọn họ vào trong đó.
Vừa đi vào nhìn thoáng qua đã có một người nôn ọe tại chỗ, đập cửa muốn chạy.
Sao ta có thể đồng ý được? Đương nhiên là bắt nàng tiếp tục chứ.
Ba người còn lại gắng gượng làm việc, cầm kim khâu đâm vào nhát đầu tiên đã bắt đầu vừa khóc vừa nôn.
Nửa canh giờ trôi qua mà mãi vẫn chưa khâu xong, ta vào xem, cười nói:
"Xem ra tình cảm của các vị cũng chẳng ra làm sao cả."
Bọn họ còn đang bận khóc đến không nói nổi thành lời, thật ra cũng không rảnh phản bác lại ta.
Xảy ra chuyện này làm ta cảm thấy thật là vô nghĩa.
Ta sai Tiểu Thảo phát cho đám nữ nhân còn lại chút tiền và sắp xếp nơi bọn họ có thể dung thân. Mấy vị tình sâu nghĩa nặng thì đành tự tìm đường sống đi.
Nhưng Công Chúa biết chuyện thì cười nhạo ta: "Thế mà ta không nhìn ra Nhàn Hà ngươi có tâm tính thiện lương như vậy đấy."
Ta lắc đầu.
"Cũng chẳng phải thiện lương gì, chỉ là làm những thứ này khiến ta vui vẻ thôi. Ta làm việc dựa vào tâm trạng, việc gì vui vẻ thì ta ưu tiên, không vui thì ta không làm nữa."
"Nói chung ngươi vẫn là nhân từ quá." Công Chúa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Người ngoài rời bỏ ngươi, kể cả ngươi không giận cũng nên xử lý nặng tay. Nếu không thuộc hạ của ngươi sẽ cảm thấy rằng phản bội ngươi xong cũng không cần phải trả giá đắt gì. Đến lúc đó thì ngươi nguy to!"
Nghe lời này ta mới chợt phát hiện ra Công Chúa đã uy nghi hơn trước nhiều.
Sau khi hút cạn nhà họ Mục, ta có khả năng mới là xem được vận khí của bất kỳ ai. Ta tiêu hao một chút vận khí để mở mắt thần, vận khí trên đỉnh đầu Công Chúa quả nhiên đã chuyển sang Tiềm Long rồi.
35
Mỗi lần bạc trợ giúp thiên tai qua tay một bậc quan chức thì cũng ít đi một bậc, đến được tay bách tính không còn lại mấy đồng. Lương thực phát xuống cũng bị trộn lẫn gạo mốc, khối người ăn xong tiêu chảy mà chết.
Dân tị nạn tụ tập lại với nhau, có nhóm thành tặc chiếm núi cướp của, có nhóm dứt khoát giết Huyện lệnh đoạt kho lúa, kéo cờ khởi nghĩa.
Thích Trường Lan là con trai độc nhất nhưng hắn lại có mấy vị huynh đệ được nhận nuôi cũng dũng mãnh giỏi chiến đấu không kém. Hắn với đám huynh đệ này dẫn binh càn quét quân phản động.
Hoàng Đế vẫn rất đề phòng Thích Trường Lan nên không hề phát binh khí hay lương thực cho đội quân của hắn. Nhưng ta biết, dưới trướng Thích Trường Lan có thuộc hạ đi theo con đường kinh doanh buôn bán, hắn có thể tự mình đảm bảo nhu cầu thiết yếu cho các binh sĩ. Bởi vậy độ trung thành của đội quân này cao vô cùng, bọn họ chỉ nghe hiệu lệnh từ người nhà họ Thích.
Theo những tin tức ta điều tra được gần đây thì gia tộc bên ngoại của Thích Trường Lan bề ngoài nhìn có vẻ thanh cao không màng tranh đua sự đời, kỳ thật lại có quan hệ sâu xa phức tạp với Ngụy Đế ở phương nam.
Ta đưa mắt nhìn lại, gia tộc họ Thích chiếm thời thế rồi.
Triều đại hiện giờ trông thì như lung lay sắp đổ nhưng thực sự vẫn còn có một chút hy vọng tiếp tục tồn tại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]