- A Ngốc là ta.
Bóng người nghe A Ngốc cứ thế hốt hoảng la lên liền lấy tay che miệng hắn lại sợ nếu la nữa sẽ làm kinh động bầy sói thì cả đám chết chắc.
- Công tử! ngươi bị thương.
Thư Kỳ liền nhận ra hắn, lại thấy trên người hắn lại loan lố những vết thương lớn nhỏ, quang tâm lo lắng liền đến bên cạnh hắn hỏi.
- Ta không sao, nghỉ ngơi một chút liền khỏi.
Anh Vũ mỉm cười, sau đó liền ngất đi.
- Công tử... công tử...
Nàng thấy thế liền lo lắng hỏi
Mọi cũng liền quang tâm chạy lại xem.
- Vết thương cũng không có sâu, hẳn là do nguyên khí trong người tiêu hao quá độ dẫn đến hôn mê.
Đoạn thúc xem xét Anh Vũ một hồi liền nói.
- Như vậy là tốt.
Mọi người thở dài an tâm, là Anh Vũ xả thân cứu bọn hắn ra khỏi khốn cảnh cứ như vậy mạng lại không con, không khỏi khiến lương tâm bọn hắn cảm thấy khó chiệu, vì vậy hắn không sao liền sẽ rất tốt.
Ba canh giờ trôi qua, bầy sói vẫn điên cuồng tìm kiếm, chúng nó dường như phát điên vì vậy không muốn bỏ qua cho bọn họ, đây cũng đúng với tính điên cuồng của chúng nó thôi, vì một đại lượng lớn tộc sói của chúng nó bị Anh Vũ giết trải rộng trên khắp cánh rừng, mà cũng nhờ có mùi máu tươi này làm cho thính giác của chúng không thể hoạt động tốt được nên việc tìm được mọi người bọn họ là một khó khăn.
Anh Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-khong-tinh-khong/2923035/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.