Đường núi cheo leo, hai bóng người hiện rõ trên vách đá.
Chàng trai mặc áo bạch bào, thân hình nhẹ nhàng, bước đi thoăn thoắt, ra vẻ là người đã biết võ công, từng luyện thuật khinh công. Gã tải đồ đi phía sau, lưng đeo một bọc lớn, tướng tá cao to dềnh dàng, lưng phẳng tựa tấm thớt, song bước chân chậm chạp.
Người trai áo trắng đi trước, chốc lát phải dừng chân chờ đợi gã to lớn đi sau.
Cặp chân mày lưỡi mác hơi cau lại, miệng kêu lớn :
- Hà Thông, triền núi Bạch Xà này là nơi nguy hiểm. Đường lên Bạch Mai lĩnh còn xa, hãy nhanh chân một tí có được không?
Gã cao lớn toét miệng cười :
- Bạch Cương, ngươi được Liễu Không tăng truyền cho tí khinh công đã đi lẹ như vượn chuyền cành, làm sao ta theo cho kịp. Vả lại nơi đây ta chỉ thấy núi cao hiểm trở, cây cối bạt ngàn, có bóng dáng ai đâu mà phải sợ?
Câu nói của Hà Thông vừa dứt thì đã nghe một tiếng “ầm” chuyển động núi rừng, cây ngã, đá bay, cát bụi mù mịt. Thân hình to lớn của Hà Thông cũng phải bật tung lên. Miệng gã la ỏm tỏi :
- Trời ơi, động đất rồi Bạch Cương ơi, núi sụt dưới chân ta rồi.
Lúc đó, chàng trai tên Bạch Cương đã búng mình lên cao, lướt qua luồng kình phong chuyển rừng, rung núi.
Chàng thét lớn :
- Đừng sợ, Hà Thông. Có kẻ đánh lén ta đấy thôi.
- “Bình, bình, bình...”
Ba tiếng nổ lớn tiếp theo, như trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hon-chieu/3025997/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.