Chuyện ly kỳ như vậy, lại còn do một tiểu cô nương ra vẻ nghiêm túc kể lại, thực lòng Lý thần y rất muốn phán một câu nói nhăng nói cuội. Nhưng lúc trước lại vừa mạnh miệng nói chuyện hoang đường mấy cũng đã gặp một lần rồi, lão cũng không tiện đập đá vào chân mình.
Lý thần y cố nhịn, không nói gì.
Thiếu nữ càng nghiêm túc, gặng hỏi : « Thần y, phải chăng ta đã trúng tà ? »
Lý thần y bị hỏi không biết trả lời thế nào.
Lão là thầy thuốc, không phải thầy đồng, thầy bói.
Nhưng thế gian bao chuyện lạ kỳ, lão chưa thấy không có nghĩa là không tồn tại...
Trong lòng Lý thần y hơi xao động : « Người về từ Kim Sa dừng chân tại thành Nam Dương rồi mộng du thấy phế trạch phủ Trấn Nam Vương kia khi nào ? »
« Mùng ba tháng ba. » Lạc Sênh đáp lại gọn gàng.
Lòng Lý thần y xao động.
Lão vẫn nhớ rõ, mùng ba tháng ba mười hai năm trước chính là ngày diệt môn của phủ Trấn Nam Vương, cũng là ngày Thanh Dương Quận chúa xuất giá gả chồng.
Khi ấy lão đã rời khỏi phủ Trấn Nam Vương, vì đang bận nghiên cứu cây thuốc mà không có cách nào chạy đến chúc mừng, chỉ nhờ người gửi quà.
Giờ đây, Lý thần y dường như tin lời Lạc Sênh vừa nói, nhưng lý trí vẫn khiến vài phần hoài nghi ở lại trong lão.
Chẳng lẽ lại thực sự có ma quỷ, mà bởi vì số mệnh định tại chốn u minh kia mà nảy ra liên kết giữa hồn phách Thanh Dương Quận chúa và tiểu cô nương trước mắt...
Lạc Sênh thấy vẻ mặt Lý thần y không ngừng thay đổi, thở dài trong lòng.
Nàng đã nghĩ kỹ, bây giờ vẫn chưa phải là lúc nói rõ mọi chuyện với Lý thần y.
Nói ra chân tướng, đối phương chỉ có hai lựa chọn : tin hoặc không tin.
Nếu đã không tin, nàng muốn chứng tỏ e là gian nan rất nhiều, huống chi, một khi lọt vào tai Lạc Đại Đô Đốc, nàng sợ rằng sẽ bị thiêu sống mất.
Nàng không thể mạo hiểm như vậy được.
Nói mấy lời thật thật giả giả, cho dù Lý thần y phái người đến Nam Dương điều tra cũng không tìm được chút sơ hở nào.
Quả thật nàng có ghé đến phủ trạch của Trấn Nam Vương vào đêm ấy, trên đường hồi kinh từ Kim Sa, mà nàng cũng biết được từ Hồng Đậu rằng trên đường đến Kim Sa lúc đầu, bọn họ cũng lưu lại vài ngày ở thành Nam Dương.
Nghe nói Lạc cô nương ngắm trúng một thiếu niên đặc biệt xinh đẹp bèn đuổi đến tận thành, tiếc là không tìm thấy người...
Nàng nói với Lý thần y như vậy, cứ cho là lai lịch nửa giả nửa thật của mấy toa thuốc. Bất luận Lý thần y có tin hay không, nhất định sẽ có thái độ khác đối với nàng từ bây giờ, không còn giống người ngoài.
Có lẽ sẽ có một ngày nước chảy thành sông, thần y sẽ nhận định nàng là Thanh Dương Quận chúa.
Lạc Sênh thừa nhận bản thân có tính toán. Nhưng mang theo gánh nặng như bây giờ, bước nào cũng là nếm mật nằm gai, nàng cũng không thể là Quận chúa thanh quý không sầu lo như ngày xưa ấy.
Nàng đã sớm không còn là Thanh Dương Quận chúa nữa rồi.
« Tiểu cô nương, nãy giờ ngươi đều nói thật ? » Ánh mắt Lý thần y nhìn Lạc Sênh như có lửa đốt.
Lạc Sênh cười khổ : « Không dám giấu thần y, có lúc ta cũng không rõ đâu là thật đâu là giả, cứ ngỡ như là năm mơ... »
Lý thần y trầm ngâm một lúc lâu, nghiêm mặt nói : « Về sau ngươi không nên tùy tiện nói chuyện này với người khác. »
Thiếu nữ đối diện ảo não nói : « Từ đầu ta đâu dám nói, thần y hỏi lai lịch toa thuốc ta mới nói ra. »
Lý thần y thổi râu phù phù.
Ý là đang trách lão đấy hả ? Tiểu nha đầu cũng có bản lĩnh ăn miếng trả miếng đấy.
Đã vậy, lão cũng không cần quá quan tâm.
Ăn xong một miếng bánh bột củ sen hoa quế, Lý thần y phủi tay đứng dậy : « Lão phu về đây, tiểu nha đầu tự thu xếp ổn thỏa đi. »
« Ta tiễn thần y. » Lạc Sênh vừa nói vừa ra hiệu cho Khấu Nhi đang canh ở cửa viện.
« Không cần tiễn. » Lý thần y đang từ chối thì chợt thấy tiểu nha hoàn xách một hộp thức ăn hối hả chạy tới, bước chân không khỏi chậm lại.
Lạc Sênh đón hộp thức ăn từ tay Khấu Nhi, vừa đưa Lý thần y ra cửa viện vừa cười tươi rói : « Có chuẩn bị cho thần y chút bánh ngọt, với hai bình tương mơ nữa. »
Bánh ngọt ? Tương mơ ?
Lý thần y chấn động trong lòng, nhưng mặt mày vẫn vân đạm phong khinh : « Chuẩn bị mấy thứ này làm gì ? »
Đường đường là thần y, lão trông giống người thiếu ăn à ?
Lạc Sênh mỉm cười : « Biết thần y cũng không lạ gì những món này, chẳng qua là chút tâm ý của vãn bối, mong ngài không chê. »
Thần y rất thích ăn đồ ngọt. Khi trước vì ăn quá nhiều bánh ngọt nàng làm mà bụng dạ khó tiêu, thần y còn dày công chết thuốc bồi bổ dạ dày...
« Đã vậy thì lão phu nhận. » Lý thần y ra vẻ gật đầu một cái.
Đến khi tới cửa viện, Lý thần y nhắc nhở : « Lạc cô nương không cần tiễn nữa. »
Lạc Sênh dừng bước, hộp thức ăn vẫn giữ trong tay, khách khí nói : « Vậy thần y thong thả về. »
Lý thần y đợi một lúc, vẫn không thấy đối phương có phản ứng gì. Lão bèn tằng hắng : « Đưa hộp thức ăn cho Triệu Đại là được rồi. »
Không phải bảo chuẩn bị cho lão à, sao vẫn ôm khư khư cái hộp làm gì ?
Không biết ý tứ gì cả !
Cho đến khi tùy tùng canh giữ ngoài cửa viện nhận lấy hộp thức ăn rồi, Lý thần y mới rảo bước về.
« Ra rồi, Lý thần y ra rồi kia ! »
« Mau nhìn kìa, người làm của thần y cầm thêm một cái hộp ! »
« Không phải hòm thuốc à ? »
« Mù à, không thấy thần y tự mình xách hòm thuốc à. »
« Các ngươi có thấy cái hộp kia giống hộp đựng thức ăn không ? »
« Hộp đựng thức ăn ? Ý ngươi là thần y đi từ phủ Đại Đô Đốc về thì cầm theo hộp thức ăn à ? »
Suy đoán như vậy khó mà làm người khác tin được.
Lý thần y nhanh chóng leo lên xe, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Về đến nhà, tay trái là bình trà xanh, tay phải bày mâm bánh ngọt, Lý thần y hài lòng nghĩ ngợi.
Vậy mới nói, nha đầu họ Lạc hiểu chuyện hơn tên tiểu tử Khai Dương vương kia nhiều.
Khai Dương vương đúng là không được.
Lý thần y hài lòng ăn. Vệ Hàm có hy vọng khỏi bệnh cũng hài lòng. Lạc Sênh lấy được một mối nhân tình còn hài lòng hơn nữa.
Còn đám người hóng chuyện vui suýt thì tò mò đến chết, nhưng không dám làm loạn, không ai phụ trách.
Tò mò thật nguy hiểm, hóng hớt phải cẩn thận hơn.
Những ngày sau đó, Lạc Sênh dồn toàn bộ tâm sức lên quán rượu, đồng thời cho Khấu Nhi đi lặng lẽ hỏi thăm tình hình phủ Trường Xuân Hầu.
Lâm gia có gia phong đoan chính, cháu ngoại lớn hiện tại không khiến nàng lo. Tình hình đôi trai gái Đại tỷ lưu lại mới là chuyện nàng muốn quan tâm tiếp theo.
Thạch Diễm mấy ngày nay dẫn một đám thủ hạ chạy suýt đứt gân chân, cuối cùng cũng thu hoạch được chút tin tức cho việc mà Vệ Hàm giao để về kể công.
Nhưng chút công này khiến tâm trạng của tiểu thị vệ phức tạp vô cùng, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải về xin phép trước.
« Có tin tức gì rồi à ? » Một thời gian không thấy bóng dáng Thạch Diễm, cuối cùng hắn cũng xuất hiện lại trước mặt Vệ Hàm. Thấy người, tâm tình trạng cũng nhẹ đi vài phần.
Sau khi được thần y châm cứu, chàng không gặp phải tình huống thân bất do kỷ tệ hại kia nữa.
Nhưng chính bởi vậy, mới càng cảm nhận được cơ thể khỏe mạnh đáng quý nhường nào.
Cái chứng này, nhẹ thì chàng bị tiểu cô nương trêu đùa, nặng thì có thể bỏ mạng, thế nào cũng phải chữa cho bằng được.
« Ty chức đi hỏi thăm rất nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được một con ngỗng trắng có vẻ phù hợp tiêu chuẩn. Chỉ là – »
« Không cần nói nhảm. » Vệ Hàm dửng dưng.
« Con ngỗn trắng kia là do Lạc cô nương nuôi ! » Thạch Diễm nói xong, liếc nhanh Vệ Hàm một cái.
Nói thật, chàng cũng có chút thương chủ tử. Tại sao vòng đi vòng lại vẫn vòng vào tay Lạc cô nương chứ ?
Một thanh đoản kiếm con con mà dám bán ba nghìn lượng. Một bát mỳ thịt lát mà dám bán một trăng lượng. Vậy con ngỗng nuôi tận mười năm thì phải bán bao nhiêu ?
Mà Vệ Hàm nghe xong câu cuối của Thạch Diễm, đột nhiên cảm thấy ánh mắt đau nhức, giống như cảm giác khi bị ném hạt tiêu vào mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]