🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Thật ra thì Lạc Sênh cũng không quan tâm xem Khai Dương vương mắc bệnh hay không.

Chẳng qua nàng chỉ suy tính theo bản năng một chút rồi nói với Lý thần y : « Ta cũng không rõ Khai Dương vương muốn chữa bệnh cho bản thân hay người khác nữa. »

« Vậy tại sao tiểu cô nương lại muốn giúp hắn chứ ? » Lý thần y thuận miệng hỏi.

Lạc Sênh giãn hàng mi, nhoẻn miệng cười : « Thần y muốn biết à ? »

Lý thần y nheo mắt.

Vừa nãy lão muốn hỏi chuyện toa thuốc, tiểu nha đầu cũng hỏi câu y hệt rồi đặt điều kiện với lão đấy.

Chẳng lẽ chỉ vì tò mò chuyện giữa nha đầu này và Khai Dương vương lão lại phải nhượng bộ thêm lần nữa ?

Lão cũng chẳng phải kẻ tò mò !

Lý thần y nghiêm nghị : « Lão phu chỉ thuận miệng hỏi thôi. Đã vậy thì ta đến phủ Khai Dương vương một chút, xong rồi thì – »

« Ta sẽ nói cho ngài biết lai lịch của hai toa thuốc. » Lạc Sênh vừa đáp vừa rót cho ông một tách trà.

Lý thần y đang định phất tay áo bỏ đi, thấy tách trà hoa hồng được đưa qua thì nhận lấy uống, cạn tách trà, người mới đi.

Biết Lý thần y đã rời đi, Lạc Đại Đô Đốc mới vội vã chạy đến hỏi Lạc Sênh.

« Sênh Nhi, thần y tìm con làm gì vậy ? »

Lạc Sênh tùy tiện bịa một lý do : « Thần y muốn hỏi con về tình hình sức khỏe của cha. »

Nàng có thể nói cho Tư Nam biết nàng là Thanh Dương Quận chúa. Đến lúc chín muồi cũng có thể nói cho Tú Nguyệt, thậm chí là Lý thần y, nhưng tất nhiên không thể tiết lộ bất kỳ điều gì trước mặt Lạc Đại Đô Đốc được, không thể để ông biết viên minh châu ông nâng niu trong tay giờ đã là cô hồn dã quỷ được.

Lạc Đại Đô Đốc dở khóc dở cười : « Thần y muốn biết bệnh tình của ta vậy tại sao không tìm thẳng ta ? »

Ông mới là bệnh nhân, rõ ràng Sênh Nhi đang lừa ông.

« Chắc là không muốn gặp cha ? »

Lạc Đại Đô Đốc thở hụt một nhịp, thấy thật mất mặt, nhưng cũng thấy khá đáng tin.

Thần y làm việc khó lường, có khi thực sự không muốn gặp ông nên mới tìm con gái thì sao ?

Dù sao y thuật xuất thần nhập hóa như vậy, muốn biết tình hình bệnh nhân chắc chỉ cần hỏi người ngoài cũng đủ rồi.

« Vì sao thần y lại có ý kiến với cha ? » Lạc Sênh hỏi.

Chút lúng túng vụt qua rồi biến mất trên gương mặt Lạc Đại Đô Đốc, ông gắng gượng đáp : « Không phải là thần y có ý kiến với cha, thần y không muốn giao thiệp với Cẩm Y Vệ. »

Mà trong lòng ông cũng rõ ràng nguyên nhân thần y có ý kiến với ông.

Lý thần y và Trấn Nam Vương là bạn vong niên, từng có thời gian ở trong phủ Trấn Nam Vương, thần y hận ông lãnh binh diệt cả nhà Trấn Nam Vương...

Nhưng mấy chuyện cũ thế này dĩ nhiên không phải kể với một đứa bé như Sênh Nhi.

Sợ Lạc Sênh tiếp tục hỏi, Lạc Đại Đô Đốc vội tìm bừa một cái cớ rồi bỏ đi.

Lạc Sênh uống một ngụm trà.

Quả nhiên nếu muốn chấm dứt truy vấn của một người thì chỉ cận hỏi vặn lại đối phương là xong.

Sau khi rời phủ Lạc Đại Đô Đốc, Lý thần y chạy thẳng đến phủ Khai Dương vương ;

Đám người chờ hóng chuyện vội vàng về báo cho chủ tử.

« Cái gì ? Thần y đến phủ Khai Dương vương ?? »

« Quái lạ, thần y đến phủ Đại Đô Đốc rồi lại đến phủ Khai Dương vương. Chẳng lẽ có chuyện gì mờ ám liên quan ? »

« Nói đến liên quan, ta lại nhớ đến chuyện Lạc cô nương kéo dây quần cảu Khai Dương vương... »

Nhất thời, mỗi người suy đoán một kiểu, bao phỏng đoán rối ren, lòng tò mò bị cơn nhiều chuyện thổi bùng.

Thạch Diễm lại xông vào thư phòng lần nữa.

« Chủ tử, thần y đến ! »

Vệ Hàm đứng dậy, bước ra ngoài.

« Chủ từ -- »

Vệ Hàm nhìn Thạch Diễm.

« Người thấy, Lạc cô nương có phải là thần hay không ? »

Vệ Hàm vô cảm bỏ đi.

Thạch Diễm bị vứt lại phía sau, đầu óc mơ hồ.

Hắn đâu có hỏi sai, sao chủ tử không có phản ứng gì ?

Vệ Hàm gặp thần y ở sảnh đón khách bên ngoài.

Lý thần y vừa thấy chàng đã nhìn một lượt đáng giá.

Một lúc sau Lý thần y hờ hững : « Đưa tay ra đây. »

Vệ Hàm hơi do dự.

« Sao nào, không phải vương gia muốn xin chữa bệnh cho bản thân à ? » Giọng Lý thần y có vẻ không được vui cho lắm.

Vệ Hàm chỉ dừng một thoáng, rồi thản nhiên thừa nhận : « Phải. »

« Thế thì đưa tay ra đây. »

Vệ Hàm dứt khoát chìa tay ra.

Lý thần y bắt mạch một hồi, lại nói : « Há miệng ra. »

Lần này Vệ Hàm chẳng do dự gì nữa, ngoan ngoãn làm theo.

Ngắm ngửi một hồi thì Lý thần y cũng xong, tùy ý ngồi xuống hỏi : « Thỉnh thoảng cơ thể vương gia có triệu chứng tê dại, chắc cũng được nửa năm rồi chứ hả ? »

« Dạ phải, từ năm ngoái đột nhiên lại như vậy. » Vệ Hàm thành thực đáp.

Đây cũng là nguyên nhân sâu xa chàng chủ động xin hồi kinh sau khi đánh tan giặc Tề.

Trong tay nắm giữ trọng binh, trong quân uy danh càng lớn. Chủ động xin hồi kinh, trước để làm an lòng hoàng huynh, sau chính là vì vấn đề sức khỏe.

Lý thần y nghĩ một chút, đột nhiên hỏi : « Lão phu nghe nói đầu năm nay Lạc cô nương kéo dây quần vương gia – »

Vương gia trẻ tuổi từng trải qua không biết bao trận mưa máu gió tanh, vậy nhưng đến lúc này cũng không tự chủ được mà co giật khóe miệng.

Thần y cũng tò mò chuyện thiên hạ như thế này à ?

Tất nhiên chàng không thể quên được lần đầu gặp Lạc cô nương.

Khi ấy chàng đang đi dạo trên đường để làm quen lại kinh thành đã lâu không ở, thế mà đột nhiên có một cô nương chạy đến trước mặt chàng.

Chàng muốn tránh nhưng đúng lúc ấy bệnh lại phát tác. Trong khoảng thời gian chẳng nổi một cái chớp mắt ấy, chàng phải trơ mắt nhìn đối phương kéo tuột cả đai quần của mình.

Khi ấy trong lòng chàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ : thể nào cũng phải chữa khỏi cái bệnh chết tiệt này !!

« Hóa ra là vì vậy. » Lý thần y không mấy để tâm lúng túng của cậu thanh niên, cười tít cả mắt.

Đành vậy thôi, vừa nghĩ đến việc bị ra điều kiện đến chữa bệnh cho tên nhóc này, lại muốn làm chút chuyện cho bớt khó chịu.

Cái gì cơ ? Bắt nạt sai người á ? Bảo lão đến tìm người ra điều kiện cho lão là Lạc cô nương á ?

Nha đầu kia tính tình quỷ quái, vẫn đang gây khó dễ cho lão kia kìa, tạm thời chưa bắt nạt được.

« Kính mong thần y ra tay cứu gúp. » Vệ Hàm rũ mắt, giọng khẩn thiết.

Lý thần y trầm ngâm chốc lát, vuốt râu nói : « Bệnh của vương gia, muốn chữa khỏi, nói dễ không dễ, nói khó không khó. »

« Vậy thần y cứ nói. » Vệ Hàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối với chuyện này.

Từ khi bệnh trạng mới xuất hiện, chàng đã mời đại phu đáng tin cậy nhất phương Bắc kiểm tra, nhưng đối phương thậm chí còn không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ đề nghị chàng hồi kinh tìm ngự y có khả năng.

Nhưng chàng cũng không nghĩ đến việc làm phiền những ngự y kia.

Lý thần y là người đầu tiên chỉ ra được bệnh trạng của chàng, có thể thấy rõ danh bất hư truyền.

« Nói không khó, là bởi đã có lão phu ra tay, chế thuốc, châm cứu không thành vấn đề. »

Vương gia yên lặng nghe, chờ đến điểm chính.

« Nói không dễ, là bởi có một vị thuốc dẫn khó tìm. »

« Dám hỏi đó là vị thuốc dẫn nào ? »

« Vương gia có biết loài chim nào chim vương tộc không ? »

« Phượng hoàng ? » Vệ Hàm nghĩ ngay đến loài phượng chuyên làm bạn với rồng.

« Sai rồi. »

« Chu tước ? »

« Sai. »

« Thanh loan ? »

« Sai !! »

Vệ Hàm không lên tiếng nữa.

Trừ ba loài này, nhất thời chàng không nghĩ ra có loài chim nào lại được gọi là chim vương tộc cả.

Lý thần y lắc đầu liên tục, chỉ hận sắt không rèn được thép hỏi : « Chẳng lẽ vương gia tìm được phượng hoàng, chu tước, thanh loan à ? »

Vệ Hàm trầm mặc : « Không thể. »

Ba loài chim thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đã có ai tận mắt nhìn chứ ?

« Thế không tìm được thần điểu thì làm thuốc dẫn kiểu gì hả ? Chim vương tộc là ngỗng, là ngỗng trắng nhà nuôi !! » Lý thần y tức giận giải thích.

Vệ Hàm lúng túng không thôi chỉ đành im lặng.

Ai mà nghĩ chim vương tộc lại là ngỗng trắng nhà nuôi chứ ?

Thần y tiếp tục nói : « Thuốc dẫn ngươi cần chính là máu ngỗng trắng sống trên mười hai năm. »

------------------------------

Các cậu đoán được lý do vì sao lại là con giống con vịt chưaaa

Tự dưng muốn làm một câu đối :

« Xưa chim ô thước dệt cầu hỉ tước

Nay Đại Bạch béo bán máu se duyên... »

--------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.