Người phụ nữ mảnh mai vô cùng, nhưng gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn, nghe xong nàng nghiêng người rời khỏi giường trúc, đi ra ngoài nghênh đón.
Vệ Khương nhanh chóng đi đến, thấy người thì ánh mắt ngời lên ý cười, đặt tay lên hai hông ôm lấy nàng : « Hôm nay nóng như vậy, ở trong phòng làm gì thế ? »
Người phụ nữ quy củ trả lời : « Hồi bẩm điện hạ, thiếp đang đọc sách. »
« Đọc gì thế ? » Vệ Khương nắm tay nàng đi vào trong.
Tay của nàng lành lạnh, xoa dịu phần nào khó chịu trong lòng hắn từ khi rời khỏi phủ Bình Nam vương.
Hắn không thích đến phủ Bình Nam vương, không chỉ vì để tránh hiềm nghi, càng không chỉ vì hiềm khích với cha mẹ thân sinh ; cốt là bởi, mỗi lần về đó, là một lời nhắc nhở cho hắn về cái chết của Lạc Nhi.
Cái chết của Lạc Nhi chính là khúc mắc trong lòng hắn, chỉ cần nhớ lại, nỗi lòng đau thấu sẽ ồ ạt mở ra.
Vệ Khương ngồi xuống giường trúc, cầm cuốn sách đang mở dang dở, thuận miệng hỏi : « Sao lại ngồi đọc mấy quyển dã sử tiền triều thế này ? »
« Nhàm chán nên đọc để giết thời gian. » Người phụ nữ cúi đầu, cung kính đáp.
Nàng có một mái tóc đen dày bồng bềnh, hàng mái dài chấm tận hàng chân mày, làm nhạt đi vài phần xinh đẹp.
Mà so với Thái tử phi đoan trang khí khái, hay những cung tỳ trăm hoa đua sắc, ngàn cung vạn thuận với Thái tử, nàng có vẻ không mấy để tâm.
Nhưng Vệ Khương chẳng màng.
Những lúc hắn phiền lòng, chỉ cần tới đây, dù chỉ một chút thôi, cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Đây là một trong bốn tỳ nữ thiếp thân mà Lạc Nhi thích nhất, chỉ cần nhìn nàng sẽ tưởng như Lạc Nhi vẫn còn, tưởng như có một tiếng « Thế tử » vang lên trong căn phòng trống rỗng này.
Nói đến lại cảm thấy bất lực.
Hắn quen với Lạc Nhi từ nhỏ, phủ Bình Nam vương và Trấn Nam Vương tuy không cùng một tòa thành nhưng cũng không xa, vì vậy hàng năm đều có cơ hội gặp nhau.
Hai người ngày một lớn lên, hắn gọi nàng là Lạc muội muội, đến khi hai người đã định hôn thì hắn gọi nàng là Lạc Nhi. Thế nhưng từ trước đến giờ cách nàng gọi hắn không hề đổi thay.
Nàng chỉ gọi hắn bằng giọng nói trong trẻo lạnh lùng, hai chữ « Thế tử ».
Hắn vẫn mong đến ngày hai người đã thành thân, nàng gọi hắn là Khương ca ca, hoặc là phu quân.
Người phụ nữ chợt ngẩng lên nhìn người đàn ông đang nhắm chặt mắt, lại rũ hàng mi rủ.
Nàng biết người này lại nhớ đến Quận chúa.
Hắn cũng xứng à !
Nụ cười mỉa mai nhanh chóng biến mất khỏi gương mặt người phụ nữ, vẻ mặt trở lại nhu mỳ cung thuận.
« Nếu thấy không vui thì đi dạo bên ngoài. »
« Thiếp không thích đi dạo lắm. »
Vệ Khương nghe vậy mà chẳng hề cảm thấy không vui, dịu dàng nói : « Vậy để lát về bảo nội thị chuẩn bị cho nàng mấy quyển truyện truyền kỳ, cho nàng đọc. »
« Đa tạ điện hạ. »
Vệ Khương nhìn lướt qua đám cung tỳ phục vụ bên trong, lãnh đạm : « Các ngươi lui ra ngoài đi. »
Ha cung tỳ hơi chần chừ rồi vội cúi người lui xuống.
Đến khi lui ra ngoài hành lang, chạm phải ánh mặt trời như phải bỏng, một cung tỷ nhỏ giọng cảm thán : « Ngọc Tuyển thị đúng là được sủng ái. »
Ban ngày ban mặt mà Thái tử lại dính chặt lấy Ngọc Tuyển thị như vậy, Thái tử phi cũng chẳng bằng.
Cung tỳ còn lại cười nói : « Ngọc Tuyển thị được sủng ái là chuyện tốt mà. Được rồi, đừng nói những lời như thế, người khác nghe được thì không hay. »
Hành lang lại yên lặng lại, trong phòng càng lặng yên.
Vệ Khương nằm xuống, gối lên đầu gối của người phụ nữ, nhắm mắt lại : « Bóp trán cho ta đi. »
Đầu ngón tay lành lạnh của nàng nhẹ nhàng cử động.
Tay khẽ trượt xuống, rơi vào đuôi mắt người đàn ông.
Rốt cuộc thì năm tháng vẫn in hằn trên đuôi mắt người này.
Không giống Quận chúa của nàng, vĩnh viễn sống ở tuổi mười bảy.
Hàng mi khẽ run, ngay sau đó, mọi ý niệm đều biến mất, ngón tay lại chậm rãi trở về trán.
Vệ Khương đột ngột mở mắt ra : « Đang nghĩ gì vậy ? »
« Thiếp không nghĩ gì hết. »
Lại là lặng im.
« Ngọc Nương, sinh cho ta một người con gái đi. »
Người phụ nữ run lên, mãi rồi mới bình tĩnh lại : « Đa tạ Thái tử ưu ái. »
----
Trên xe ngựa hồi phủ, Lạc Nguyệt không ngừng liếc Lạc Sênh đang nhắm mắt giả ngủ.
Lạc Sênh mở mắt nhìn : « Có chuyện gì ? »
Lạc Nguyệt cắn cắn môi, thấy nàng chuẩn bị nhắm mắt tiếp mới gắng hết mình nói : « Tam tỷ, hôm nay cảm ơn tỷ - »
Lạc Sênh cười lơ đãng : « Còn tưởng có chuyện gì to tác, nói cảm ơn thì nói cảm ơn, mặt mày nhăn nhúm ngập ngập ngừng ngừng cái gì. »
Lạc Nguyệt đỏ mặt.
Trước mối quan hệ căng thẳng như nào, hôm nay cúi thấp đầu xin lỗi thế này, phải để nàng ngượng ngùng chứ.
Lạc Tinh thấy mối quan hệ giữa hai người đã được cải thiện, thầm vui trong lòng. Nhớ đến những gì Lạc Sênh thể hiện hôm nay ở phủ Bình Nam vương không còn giống trước, nàng mở miệng khuyên nhủ : « Tam muội, sau này nếu muốn hỏi thăm người đàn ông nào, vẫn nên sai người âm thầm tìm hiểu thì hơn. »
Lạc Sênh kinh ngạc nhìn Lạc Tinh.
Đang yên đang lành sao nói sang tận chuyện này rồi ?
Đang lúc mọi người đều bối rối, Lạc Tinh ngập ngừng nói : « Nếu Tam muội hỏi ngay trước mặt mọi người thì sẽ khiến mọi người đồn ra đồn vào, ảnh hưởng đến khuê dự - »
Lạc Sênh bật cười : « Nhị tỷ lại đùa rồi, ta làm gì có khuê dự. Mà chưa kể, để ý mấy thứ ngớ ngẩn như thế làm gì chứ ? »
Lạc Tinh câm nín.
Nàng thấy Tam muội ở phủ Bình Nam vương không còn thái độ như trước, cứ nghĩ có thể cứu vãn tình hình...
Không bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cửa Lạc phủ. Ba người lần lượt xuống xe ngựa.
« Sênh Nhi, con đi theo cha. » Lạc Đại Đô Đốc nói xong thì chắp tay đi về thư phòng.
Lạc Sênh khẽ gật đầu với hai người Lạc Tinh rồi đuổi theo.
Lạc Nguyệt nhìn bóng lưng Lạc Sênh đến ngẩn người, Lạc Tinh khẽ gọi mới chợt tỉnh lại.
« Tứ muội nghĩ gì vậy ? »
Lạc Nguyệt nắn khăn tay, nhẹ giọng nói : « Bỗng nhiên ta cảm thấy Tam tỷ thật tốt. Nhị tỷ nhìn Trần Nhị cô nương mà xem. Không ngờ đích nữ nhà người ta lại đối xử với thứ nữ như vậy. Trước kia cùng lắm là Tam tỷ rút roi ra một chút thôi – »
Lạc Tinh dở khóc dở cười, ngắt lời Lạc Nguyệt : « Tứ muội, Trần phủ là ngoại lệ, muội đừng coi thế thành tiêu chuẩn. »
Tam muội đã khác người lắm rồi, Tứ muội cũng không nên có những tư tưởng lệch lạc.
« Nhưng mà – » Lạc Tinh mím môi cười : « Đúng là Tam muội đã trưởng thành rồi. »
Con người ta cứ phải trải đời mới có thể hiểu chuyện, không biết Tam muội đã gặp chuyện gì ở Kim Sa mà giờ lại thay đổi nhiều đến vậy.
Thế nhưng Lạc Đại Đô Đốc vừa đi vào thư phòng lại không cảm thấy con gái yêu có gì đổi khác.
Dù gì hỏi thẳng hắn về tôn tử Lâm Tế tửu vẫn là tác phong hành động của con gái.
Lạc Đại Đô Đốc ngồi trên ghế thái sư, chỉ một cái ghế bên cạnh : « Sênh Nhi ngồi đi con. »
Lạc Sênh ngồi xuống, an an tĩnh tĩnh.
Chút chuyện nhỏ về cháu trai Lâm Tế tửu, chắc hẳn Lạc Đại Đô Đốc sẽ không hỏi nhiều. Gọi nàng đến thư phòng thế này có lẽ là hỏi về Khai Dương vương rồi.
Quả nhiên Lạc Đại Đô Đốc đề cập đến Vệ Hàm : « Sênh Nhi, con đưa thanh đoản kiếm kia cho Khai Dương vương lúc nào thế ? »
« Trên đường hồi kinh. » Lần này Lạc Sênh lại không hề giấu giếm gì hết.
Lạc Đại Đô Đốc yên tâm, vui vẻ hơn hẳn : « Hóa ra là khi ấy. Không ngờ Sênh Nhi lại hiểu chuyện biết để ý chuyển lời xin lỗi người ta. »
Lạc Sênh thuận miệng nói : « À, con nhờ Khai Dương vương giúp một tay trên đường còn gì, đoản kiếm là để cảm ơn. »
Lạc Đại Đô Đốc chớp chớp mắt mấy cái : « Không phải là để xin lỗi chuyện khi trước, mà là vì giúp đỡ nên cảm ơn ?? »
Lạc Sênh buồn bực nhăn mày.
Có gì khác nhau à ?
Mà Lạc Đại Đô Đốc lại chậm chạp lắc đầu, thở dài.
Giúp cô nương nhà người ta một tẹo mà lại thu đoản kiếm trả công, Khai Dương vương đúng là không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]