Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Vệ Hàm đến sau, cách đám người Bình Nam vương một đoạn, người đứng gần nhất là Thái tử.

Tất nhiên chàng sẽ không ngây thơ cho rằng Lạc cô nương đang nhìn Thái tử.

Cách cả biển người, cô nương kia mỉm cười nhìn chàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Vệ Hàm lặng im.

Hóa ra đổ ba nghìn lượng mua một thanh đoản kiếm lòe loẹt mới chỉ là mở đầu.

Chàng không định xả thân quên mình vì người, càng không có ý dây dưa cùng một cô nương khác, tại sao Lạc cô nương lại chắc chắn là chàng sẽ thừa nhận ?

Nàng dựa vào đâu mà tự tin như vậy ?

Vệ Hàm vô cảm đối mặt với nụ cười ẩn hiện của tiểu cô nương, khiến người ta khó đoán trong lòng chàng đang nghĩ gì.

Tất nhiên Lạc Sênh không đánh cược vào lương tâm một người, nhất lại còn là người không có giao tình gì, lại còn trong bối cảnh nam nữ giữ lễ tránh hiềm nghi như hiện tại.

Chưa nói đến mối quan hệ người bị trêu đùa và kẻ trêu đùa giữa Khai Dương vương và Lạc cô nương...

Xác định được đối phương đang nhìn nàng, Lạc Sênh đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời một cái, sau đó gật nhẹ đầu, khó ai nhìn ra được.

Ánh mắt Vệ Hàm chợt lóe.

Nếu như chàng không hiểu sai thì ý của Lạc cô nương là sẽ đáp ứng cho lời thỉnh cầu ở lầu trà Thiên Hương ?

Đây là trao đổi à ? Mời thần y đổi lấy việc chàng ra mặt giải vây ?

Đột nhiên Vệ Hàm nhớ đến việc đổi một trăm lượng bạc lấy bát mỳ thịt lát.

Chàng không khỏi thừa nhận, mỗi lần trao đổi, cho dù giá trị có tương đương hay không thì Lạc cô nương không hề có thói quen chiếm hời.

Trao đổi, chỉ nhìn xem có cam tâm tình nguyện hay không.

Mà ra mặt giải vây đổi lấy thần y ra tay, đương nhiên là chàng bằng lòng.

Còn người ngoài nghĩ gì về quan hệ giữa chàng và Lạc cô nương thì đó là chuyện của người ngoài.

Chàng cũng không phải người để tâm đến cái nhìn thế nhân.

Vệ Hàm cũng gật nhẹ đầu như vậy, khó người phát hiện.

Lạc Sênh giương khóe miệng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Khai Dương vương đồng ý phối hợp thì là tốt nhất rồi, nàng đỡ phải ra đoàn sát thủ.

« Lạc cô nương tặng thanh đoản kiếm cho ai vậy ? » Triệu Thượng thư vội hỏi.

Người có mặt ở đây nhìn Lạc Sênh như thiêu như đốt, cũng muốn biết câu trả lời.

Chỉ có Chu Hàm Sương nhìn cảnh này lại cảm thấy cảm giác không ổn quen thuộc.

Lạc Sênh thỏa thuận thành công với Vệ Hàm, mỉm cười đi về phía chàng.

Đồng tử của Chu Hàm Sương co lại, vẻ mặt không tài nào tưởng nổi.

Nó, nó, nó, nó lại đi về phía Khai Dương vương !

Chẳng lẽ nó đưa thanh đoản kiếm cho Khai Dương vương ?

Ý niệm vừa nhen nhóm, Chu Hàm Sương đã điên cuồng dập tắt.

Không thể nào, trừ khi Khai Dương vương bị điên mới có thể nhận đoản kiếm của Lạc Sênh !

Nhưng mà bóng người áo xanh ngọc kia vẫn dừng chân lại trước Khai Dương vương một thân đỏ thẫm, dưới ánh nhìn như xuyên thủng tầng người của Chu Hàm Sương.

Một đỏ một xanh, hai bóng người trở thành tiêu điểm của mọi người trong nháy mắt.

Chu Hàm Sương siết chặt ngón tay, chỉ hận ánh mắt không thể hóa thành dao, băm vằm ả đàn bà đứng trước người trong lòng thành trăm nghìn mảnh.

Tiện nhân Lạc Sênh vốn chẳng ăn mặc như thế bao giờ, thảo nào hôm nay lại còn mặc đồ màu xanh như thế !

Ở tiền triều, tân lang mặc đồ đỏ thẫm, tân nương diện váy xanh ngọc chính là thông lệ. Tuy hiện giờ không còn như thế nữa, nhưng hai người vận áo quần như vậy đứng cạnh nhau vẫn khiến người khác không khỏi nghĩ nhiều.

Lạc Sênh định lợi dụng Khai Dương vương như thế à !

Chu Hàm Sương giận đến run lẩy bẩy, nếu không phải không đúng lúc, chắc hẳn nàng đã lao đến xé rách nụ cười nửa miệng Lạc Sênh rồi.

Mà những người ở đây chứng kiến Lạc Sênh đến lại gần Vệ Hàm, cũng quên cả cách nói chuyện.

Lạc Sênh thản nhiên nói : « Vương gia còn nhớ thanh đoản kiếm nạm đá quý của ta không ? »

Trong một thoáng, Vệ Hàm đã muốn quay lưng bỏ đi.

Một thanh đoản kiếm, rốt cuộc muốn gài chàng mấy lần nữa đây ?

Thôi bẫy cũng do chính mình giăng, mà người ta còn tạo điều kiện cho mình.

Trước ánh mắt của mọi người, Vệ Hàm bình tĩnh gật đầu : « Có, vẫn ở chỗ ta. »

Chàng nhìn thẳng Triệu Thượng thư : « Mấy hôm trước Lạc cô nương đưa cho bản vương một thanh đoản kiếm. Triệu Thượng thư chờ một lát, bản vương phái cận hồi phủ lấy đến. »

Triệu Thượng thư : « ... » Ông không nghĩ hỏi một hồi lại hỏi ra chuyện lớn thế này !

Mọi người hoang mang nhìn Vệ Hàm, không hẹn cùng nghĩ : chẳng lẽ hôm nay có người giả mạo Khai Dương vương đến dự tiệc ?

Nhưng nhìn Bình Nam vương và Thái tử đứng đó không xa, lại phủ nhận suy đoán này.

Nếu Khai Dương vương thực sự bị người giả mạo, không thể nào có chuyện cả huynh trưởng và đại chất tử đều không nhận ra được !

Nhưng tin vào việc Khai Dương vương nhận thanh đoản kiếm của Lạc cô nương, còn khó hơn.

Lạc Đại Đô Đốc là người đầu tiên không nhịn được : « Sênh Nhi, sao đoản kiếm của con lại ở chỗ Khai Dương vương rồi ? »

Mọi người chỉ hận không giơ ngón cái khen ngợi Lạc Đại Đô Đốc.

Làm cha đúng là tiện lợi, bọn họ nghẹn muốn chết rồi đây.

Tại sao lại ở chỗ Khai Dương vương chứ ?

Đến cả Vệ Hàm cũng không nhịn được mà nhìn Lạc Sênh, chờ nàng trả lời.

Chàng thực sự muốn biết Lạc cô nương sẽ giải thích như thế nào.

« À, không phải hồi trước con kéo tuột dây quần của vương gia à ? Sau này tìm cơ hội đưa đoản kiếm xin lỗi thôi. » Lạc Sênh chẳng chớp mắt lấy một giây, thuận miệng bịa một cái cớ.

Đây chính là lợi ích của mặt dày, lý do cứ há miệng là có.

Lạc Đại Đô Đốc quay phắt sang Vệ Hàm, giọng nói không tưởng tượng nổi : « Vương gia thu luôn ? »

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Vệ Hàm, không động mà cùng thể hiện một ý : Thu thật luôn ??

Vệ Hàm siết tay rồi lại thả ra, vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh, nói : « Ừm, bản vương thu nhận áy náy của Lạc cô nương. »

Không phải thu, mà là thua...

Ánh mắt Vệ Hàm nhìn Lạc Sênh có chút phức tạp.

Tiểu cô nương mặt dày như vậy, đúng là giờ chàng mới gặp lần đầu.

« Chuyện này có vẻ không đúng lắm – » Trực giác cha già lên tiếng, Lạc Đại Đô Đốc lẩm bẩm nói.

Bị coi thường quá lâu, Trần Lão các nổi trận lôi đình : « Triệu Thượng thư, cái chết của tôn nữ ta còn chưa tra xong đâu ! »

Cả đám người nhìn chằm chằm Khai Dương vương và con gái Lạc Đại Đô Đốc liếc mắt đưa tình, rốt cuộc là thế nào hả !!

Triệu Thượng thư cười khan : « Trần Lão các bình tĩnh, không phải đang tra đấy thây. Nếu như thực sự chứng minh được thanh đoản kiếm của Lạc cô nương do Khai Dương vương giữ thì chuyện của lệnh tôn nữ không liên quan đến Lạc cô nương. »

Ông không giỏi phá án, nhưng vẫn biết rõ một số mấu chốt.

Phủ Khai Dương vương và phủ Bình Nam vương rất gần, chẳng mấy Thạch Diễm đã mang thanh đoản kiếm đến.

« Chủ tử. » Thạch Diễm dâng hộp đựng thanh đoản kiếm cho Vệ Hàm, đắc ý trong bụng.

Chủ tử còn phạt hắn cọ nhà xí đấy, không phải giờ phút quan trọng nhất vẫn phải để hắn ra tay à.

Thạch Diệp trở về chỉ biết hỏi hắn thanh đoản kiếm ở đâu, chứ sao mà biết được thanh đoản kiếm do đâu mà có chứ.

Thạch Diễm đứng thẳng tắp, nhìn đám người thẫn thờ khi nhìn thấy thanh đoản kiếm được nhấc a khỏi hộp, cảm thấy ưu việt hơn hẳn người thường.

« Đây là đoản kiếm Sênh Nhi vẫn hay chơi hồi trước mà ! » Lạc Đại Đô Đốc quan sát tỉ mỉ đoản kiếm trong tay Vệ Hàm, khẳng định gật đầu.

Lạc Sênh bỗng nhiên nhìn về phía Chu Hàm Sương, nở nụ cười quan tâm : « Trước khi rời kinh ta cũng có gặp gỡ Chu cô nương, Chu cô nương cũng nhìn thấy đoản kiếm của ta nhiều lần, chi bằng tới xác nhận xem sao ? »

Lạc Đại Đô Đốc nói nữ nhi từng dùng thanh đoản kiếm này ra oai không ít, vậy còn gì thích hợp hơn là một người không hòa thuận với Lạc cô nương công nhận chứ ?

Lạc Sênh chắc chắn chờ Chu Hàm Sương đến giúp.

Mà rõ ràng Chu Hàm Sương ngàn vạn lần chẳng muốn, nhưng vẫn đi từng bước đến.

Nàng không có cách nào từ chối cơ hội được đứng trước mặt chàng, quang minh chính đại. 

-----------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.