Lạc Sanh nhìn chằm chằm quả cầu thơm khắc hoa bằng bạc treo dưới tấm màn màu xanh đến xuất thần, cặp mắt ngày xưa long lanh có thần thì giờ phút này có vẻ hơi dại ra, cũng bởi vậy, tiếng ríu rít của tiểu nha hoàn bên tai càng nổi bật lên.
“Cô nương, không phải chỉ là một Tô công tử thôi sao, ngài nhìn thuận mắt thì đoạt tới là được, thắt cổ vì hắn ta không đáng giá mà, hu hu hu ——”
Lạc Sanh giật giật đuôi mắt, nhìn về phía tiểu nha hoàn đang ghé vào đầu giường khóc thút thít.
Nha hoàn này tên Hồng Đậu, vừa có thể nói vừa có thể khóc, ma âm như vậy ở bên tai đã ba ngày, đủ để cho nàng đại khái hiểu biết xong xuôi tình cảnh.
Nàng là con gái của Lạc đại đô đốc quyền thế ngập trời, bởi vì chọc họa nên bị đưa đến nhà ngoại, ở chỗ này nhìn trúng một người nam tử, sau khi bị cự tuyệt thì bi phẫn mà treo cổ tự tử.
Đây chẳng lẽ là một đứa ngốc sao?
“Đừng khóc.” Lạc Sanh mở miệng, giọng nói khàn khàn, cổ họng nóng rát rất đau.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Hồng Đậu vui vẻ ngẩng đầu: “Cô nương, cuối cùng ngài cũng chịu nói chuyện ——”
Không chờ Hồng Đậu lại nói, mành che bằng trúc đột nhiên bị nhấc lên, một người thiếu nữ như gió xoáy vọt vào tới, phía sau vang lên tiếng kinh hô của nha hoàn ở bên ngoài: “Đại cô nương, biểu cô nương đang nghỉ ngơi ——”
Thiếu nữ vọt tới trước mặt Lạc Sanh không chút khách khí chỉ vào nàng mắng: “Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/276210/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.